Trò chuyện với Lâm Vụ được một lúc, dưới sự kháng nghị của Mạnh Hồi, Trần Trác đành phải để điện thoại xuống.
Mạnh Hồi vươn cổ muốn nhìn xem anh đang nói chuyện với ai, nhưng ánh đèn trong quán bar nhập nhèm quá làm anh ấy không nhìn rõ.
Sau khi Trần Trác tắt điện thoại, Mạnh Hồi mới âm trầm hỏi:
"Ai vậy? Đêm giao thừa còn tìm cậu làm gì, trợ lý à?"
Trần Trác liếc anh ấy:
"Trợ lý của tôi không phải là người không biết suy nghĩ."
Mạnh Hồi nhướn mày: Vậy là ai?
Trần Trác nhìn thấu ý tứ của anh ấy, cố ý nói lấp lửng: Cậu đoán xem.
Mạnh Hồi nghẹn lời:
"Đoán được thì hỏi làm gì nữa."
Anh ấy cà khịa anh:
"Gần đây cậu càng ngày càng bí ẩn."
Trần Trác không nói gì.
Im lặng chốc lát, Mạnh Hồi dịch chuyển vị trí, giơ khuỷu tay lên huých anh một cái:
"Nghiêm túc đấy, cậu đang lén anh em yêu đương đúng không?"
Nếu không, Mạnh Hồi thực sự không hiểu tại sao gần đây Trần Trác lại liên tục mất tích.
Nghe anh ấy nói vậy, Trần Trác nhướng mày, cầm ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, kéo dài giọng đáp: Vẫn chưa phải.
Vẫn chưa... Mạnh Hồi trêu anh, đột nhiên phản ứng lại, trợn to mắt: Vẫn chưa phải?
Anh ấy nhìn Trần Trác với vẻ không tin nổi:
"Vậy là thật sự có đối tượng rồi?"
Trần Trác lườm anh ấy:
"Sao? Bộ tôi không thể có người mình thích à?"
Không phải, Mạnh Hồi sửng sốt, vội vàng nói,
"Vậy người cậu yêu đơn phương thì sao? Cậu từ bỏ rồi hả?"
Trần Trác nhìn anh ấy, không trả lời mà hỏi:
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy thế nào được?" Mạnh Hồi không hiểu ý anh lắm, nhíu mày nói,
"Cậu yêu đơn phương người ta nhiều năm như thế, bây giờ từ bỏ không phải là quá đột ngột sao?"
Nói đến đây, anh ấy tò mò hỏi:
"Người cậu hiện tại chưa chính thức xác nhận mối quan hệ có phải tốt hơn cô gái cậu từng yêu đơn phương không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!