Công ty luật giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh.
Lúc Lâm Vụ rời khỏi văn phòng, trong công ty chỉ còn vài người đang ăn uống và trò chuyện, không ai để ý đến cô.
Cô nhẹ nhàng bước tới góc phòng, sau đó đẩy cánh cửa an toàn nặng nề ra, bước vào lối đi an toàn,
Đèn cảm biến tự nhiên sáng lên, Lâm Vụ hơi ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đứng trên cầu thang cao hơn mình mấy bậc.
Anh cúi thấp mặt, đôi mắt đẹp và hàng mi dài hơi cụp xuống khi xem điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, Trần Trác kịp thời ngẩng đầu nhìn cô, nhấc chân đi đến trước mặt cô rồi mới hỏi: Sao em không đi ăn?
Lâm Vụ chậm rãi chớp mắt:
"Lúc mười giờ em có ăn miếng bánh ngọt rồi nên giờ vẫn còn no."
Cô nhìn người không tỏ rõ cảm xúc trước mặt:
"Còn anh thì sao? Ăn xong chưa?"
Trần Trác: Vẫn chưa.
Thấy cô nhắn tin là anh đặt hộp cơm vừa mở xuống, đi tới đây ngay.
Lâm Vụ kinh ngạc, hiểu được sự gấp gáp của anh:
"Em cũng đâu có vội đến thế."
Trần Trác: Hửm?
Lâm Vụ ngước mắt nhìn anh, khẽ nhếch môi:
"... Ý em là, lần sau anh ăn xong rồi hẵng đến cũng được."
Trần Trác cụp mắt xuống, nhìn cô thật sâu:
"Anh cũng không đói lắm."
... Nghe vậy, Lâm Vụ không biết nên trả lời thế nào.
Yên lặng vài giây, Trần Trác cất điện thoại đi, một tay đút vào túi quần:
"Em muốn nói chuyện gì với anh?"
Lâm Vụ ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:
"Em có thứ này muốn đưa cho anh."
Trần Trác: Cái...
Anh còn chưa kịp nói hết câu, đã nhìn thấy thứ nằm trong tay Lâm Vụ.
Nhìn chằm chằm cây bút quen thuộc kia, Trần Trác khựng lại, giọng nói hơi trầm xuống: Em có ý gì?
?
Lâm Vụ kinh ngạc, nhận ra sự không vui trong lời nói của anh, trực giác cho rằng anh đã hiểu lầm ý của mình.
Cô im lặng một thoáng rồi nhẹ giọng giải thích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!