Phòng khách vốn sạch sẽ bỗng trở nên bừa bộn.
Quần áo sáng màu và tối màu bị vứt trên ghế sofa, xếp chồng lên nhau không theo thứ tự cụ thể, tạo nên sự khác biệt rõ rệt về màu sắc.
Trần Trác không dám quá đáng, anh chỉ nếm thử một chút ngọt ngào rồi vội kéo tay Lâm Vụ ra.
Anh đan tay mình vào tay cô, tay kia thì đỡ lấy eo cô bế cô lên đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra lấy công cụ hành sự.
Sau khi dụ dỗ Lâm Vụ đeo nó lên cho anh, Trần Trác bế cô trở lại ghế sofa, tìm đến khe hở đã sớm ư.ớ. t s//ũng đang không ngừng co rút của cô.
Khoảnh khắc anh t. iến v//ào, cả hai đều không kìm được mà phát ra những tiếng r//ên r//ỉ thoải mái.
Cảm nhận được sự tiếp nhận của Lâm Vụ, Trần Trác dừng lại vài giây rồi bắt đầu di chuyển.
Tư thế này khiến Lâm Vụ cảm thấy chao đảo... Cô vẫn ngồi trên người anh, cảm giác chỗ nào cũng bất an.
Cô chỉ có thể cố gắng ôm chặt lấy cổ anh, khoảng cách gần như vậy càng khiến Trần Trác dễ dàng di chuyển hơn.
...
Nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Lâm Vụ, Trần Trác cũng không dám đòi hỏi quá mức. Sau khi xong việc trên ghế sofa, anh bế Lâm Vụ về phòng, đè lên người cô rồi hôn cô từ trên xuống dưới, không chừa một chỗ nào.
Khi hình ảnh kiều diễm ướt át trong phòng kết thúc, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Vụ có chút ghét bỏ, cô giơ tay đẩy người vẫn đang bám chặt lấy mình ra: Em muốn... tắm.
Giọng nói của cô lại khàn khàn.
Trần Trác đáp lời, hôn nhẹ lên khóe môi cô rồi bế cô vào phòng tắm.
Lâm Vụ không muốn anh giúp mình, cô đuổi anh ra khỏi phòng tắm, bảo anh đi thay ra trải giường và dọn dẹp ghế sofa.
Trần Trác biết mình đuối lý, đành phải làm theo lời cô nói.
Sau khi tắm rửa thay đồ ngủ, Lâm Vụ cảm thấy hơi buồn ngủ.
Trần Trác đã thay xong ra giường, Lâm Vụ trèo lên giường cuộn chăn lại, chưa đợi anh tắm xong quay lại thì đã ngủ thiếp đi.
Cô chìm vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn không biết người bên cạnh nửa ngủ nửa thức cả đêm, thỉnh thoảng còn đưa tay lên trán cô để đo nhiệt độ.
Lâm Vụ vốn lo lắng cơn sốt của mình sẽ nặng hơn hoặc tái phát sau khi thức dậy. Nhưng điều cô không ngờ tới là sau khi vận động mạnh và đổ mồ hôi đêm qua, bệnh cảm của cô đã được chữa khỏi.
Sáng hôm sau thức dậy, Trần Trác bảo cô đo lại nhiệt độ cơ thể.
Nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường, Lâm Vụ cũng cảm giác tinh thần rất sảng khoái.
Bệnh của cô đến nhanh mà khỏi cũng nhanh.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Vụ đuổi Trần Trác về.
Cô còn phải đến công ty, anh cũng nên về nhà thay quần áo để đi làm.
Trước khi đi, Trần Trác vẫn có chút buồn bực, anh giữ chặt cánh cửa, thử thương lượng với Lâm Vụ:
"Lần sau đến anh mang theo mấy bộ quần áo nhé?"
Lâm Vụ: ...
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, im lặng vài giây:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!