Ý tứ của Trần Trác quá rõ ràng, Lâm Vụ lựa chọn im lặng không hé môi.
May là Trần Trác cũng không trông cậy cô sẽ trả lời anh, cũng đã quen với sự im lặng của cô.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở gara trong chung cư của Lâm Vụ.
Lâm Vụ tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Anh lái xe về đi. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Ngày mai em sẽ dậy sớm một chút rồi qua lấy xe đi làm."
Trần Trác khẽ ngước mắt lên, nhìn cô chăm chú.
Một lát sau, anh thấp giọng đáp lại:
"Tắm rửa rồi ngủ sớm đi, nhớ uống thuốc đầy đủ."
Lâm Vụ gật đầu, mở cửa xe bước ra ngoài.
Sau đó Trần Trác giúp cô lấy hành lý từ trong cốp xe ra, thậm chí còn đưa cô đến thang máy rồi mới rời đi.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lâm Vụ nhìn bóng anh càng lúc càng xa mình, cảm thấy có gì đó không đúng. Sao hôm nay Trần Trác lại dễ nói chuyện đến vậy?
Anh thậm chí còn không xin ở lại chăm sóc cô, trước khi đi cũng không nhân cơ hội làm gì đó với cô...
Trong lúc nhất thời, Lâm Vụ không khỏi suy nghĩ vu vơ.
Anh vốn mệt mỏi hay là vì lời cô vừa nói mà tức giận nhỉ?
Về đến nhà rồi Lâm Vụ vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
Cô đặt hành lý xuống, đi vào bếp đun một ấm nước để chuẩn bị uống thuốc. Đun nước xong, cô cảm thấy khó chịu khắp người, bèn đi vào phòng tắm.
Lâm rồi không ngâm mình, Lâm Vụ nhìn bồn tắm, không chút do dự bắt đầu đổ nước vào, chuẩn bị tắm rửa.
Sau khi đổ nước, cô cầm điện thoại lên xem giờ, đoán chừng Trần Trác đã về đến nhà, do dự nhắn tin cho anh: [Anh về tới nhà chưa?]
Nhà anh ở bên kia đường, cho dù có quay đầu xe thì cũng đã về từ lâu rồi.
Tin nhắn của Lâm Vụ rõ ràng là mang ý thăm dò.
Nửa phút sau, Trần Trác trả lời cô: [Vừa mới vào nhà.]
Lâm Vụ: [Ồ... vậy đi ngủ sớm đi.]
Trần Trác: [Được.]
Đặt điện thoại xuống, Lâm Vụ cởi quần áo đi tắm.
Cô giấu mình trong bồn tắm đầy bọt trắng, ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng rực bên dưới trần phòng tắm, suy nghĩ bỗng trôi dạt.
Hai ngày là khoảng thời gian khá dài, đủ để cô đi về Lê Thành một chuyến.
Nhưng hai ngày cũng trôi qua nhanh như chớp, nhanh đến nỗi trước khi kịp tỉnh táo lại, cô đã nói với Trần Trác những điều mà cô không muốn tiết lộ với người khác.
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ thở dài một hơi, cô không biết có nên nói cho Trần Trác biết hay không, nhưng sau khi nói ra cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!