Với tư cách là luật sư, trong mấy năm qua Lâm Vụ luôn chú ý đến những vụ án mà Tôn Kỳ Thắng đảm nhiệm. Có vài vụ án anh ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu, làm nhiều lần rồi cũng sẽ để lại sơ hở.
Lâm Vụ đã nắm được một số chứng cứ trong tay, nhưng tạm thời vẫn chưa đủ để hạ bệ anh ta. Cô vẫn đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội thích hợp và chờ đợi những bằng chứng quan trọng hơn. Cách tốt nhất là đánh trúng mục tiêu chỉ bằng một đòn, khiến Tôn Kỳ Thắng không còn cơ hội trở mình.
Cô muốn trả lại sự trong sạch cho Thẩm Tùng Linh.
Cô ấy không phải là loại người sau khi ly hôn sẽ một mình đi đến quán bar uống rượu.
Những năm qua Lâm Vụ vẫn luôn giữ suy đoán Thẩm Tùng Linh chắc chắn đã được ai đó rủ đến quán bar. Còn về lý do tại sao lại uống say như thế rồi bị một tài xế say rượu đâm phải, mọi thứ cần phải được xác minh thêm.
Ngặt nỗi một số camera giám sát trong quán bar ngày hôm đó bị hỏng, chỉ ghi lại được một phần cảnh Thẩm Tùng Linh bước vào quán bar, ngồi trong quầy uống rượu.
Không rõ có ai ngồi đối diện cô ấy không vì không có hình ảnh ghi lại, cũng không biết cô ấy làm gì trước khi rời quán bar.
Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán, khiến cảnh sát bất lực, cũng làm cho lời nói của Lâm Vụ trở thành phiến diện.
...
Sau khi nói ra bí mật lớn nhất trong lòng mình với Trần Trác, Lâm Vụ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô không quan tâm đến nhiều người lắm.
Hà Gia Vân và mấy người còn lại, bao gồm cả Trần Trác... bất tri bất giác đã trở thành những người mà cô quan tâm.
Chuyện mà Hà Gia Vân và những người khác đã biết, Lâm Vụ cũng không muốn giữ bí mật với Trần Trác. Hơn nữa, cho dù hôm nay cô không nói thì ngày mai Trần Trác cũng có thể phát hiện ra. Thay vì để anh điều tra được, cô muốn chủ động nói trước.
Trần Trác biết Lâm Vụ đang nghĩ gì, cô không nói nhiều, nhưng anh có thể hiểu và nhìn ra được.
Ngồi được một lúc, Trần Trác ôm lấy Lâm Vụ, đặt cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô:
"Có suy nghĩ gì thì nhớ nói cho anh biết."
Anh phải đảm bảo an toàn cho cô.
Lâm Vụ ừm một tiếng, dựa vào bờ vai của anh, không có tiêu điểm nhìn chằm chằm vào bức tường.
Em biết rồi.
Hai người cứ thế ngồi ôm nhau.
Mãi đến khi điện thoại của Trần Trác reo lên, Lâm Vụ mới rời khỏi người anh, để anh nghe máy.
Cuộc gọi là của Chu Triệt, hỏi anh tại sao hôm nay không đến công ty.
Buổi chiều Trần Trác có lịch họp trực tuyến với Chu Triệt, nhưng vì anh xin nghỉ nên đã nhờ phó giám đốc Lý Thành Tể thay mặt anh tham gia thảo luận.
Chu Triệt hỏi Lý Thành Tể là Trần Trác đi đâu, nhưng Lý Thành Tể cũng không biết.
Chu Triệt không yên tâm nên mới gọi điện cho anh.
Đang ở đâu vậy?
Trần Trác: Lê Thành.
Anh đi đến ban công, bên ngoài trời đã tối hẳn.
Lê Thành về đêm rất náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn nhiều so với buổi trưa.
Chu Triệt nhíu mày, có chút khó hiểu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!