Chương 41: (Vô Đề)

Dưới bầu trời đêm đen kịt, ánh mắt họ chạm nhau.

Anh... Nhịp tim của Lâm Vụ đột nhiên tăng nhanh, dường như còn lỡ mất một nhịp. 

Cô nhìn thẳng vào người dưới lầu, môi khẽ mấp máy. 

Giọng nói của Trần Trác lại một lần nữa truyền vào tai cô: Ngẩng đầu lên đi. 

Lâm Vụ vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trông thấy vầng trăng khuyết sáng tỏ treo lơ lửng trên cao. 

Lâm Vụ cầm điện thoại, nghiêm túc ngắm trăng vài giây rồi lại rũ mắt nhìn người dưới lầu: Tôi thấy rồi. Cô khẽ mím môi, nhẹ giọng nói, Khá đẹp. 

Trần Trác ngước mắt, khóe môi hơi cong lên: Chỉ làkhá đẹpthôi à? 

"... Chính anh nói mà." Lâm Vụ nhắc nhở anh. 

Trần Trác bật cười, dựa vào thân cây, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:

"Tôi cảm thấy bây giờ không chỉ là"khá đẹpnữa. 

Lông mi Lâm Vụ khẽ run: Anh có ý gì? 

Không chỉ làkhá đẹp. Trần Trác sửa lại lời anh nói, Mà là rất đẹp. 

Nói xong, anh vẫn nhìn nhìn Lâm Vụ chăm chú. 

Cách nhau mấy tầng lầu, hơi thở của Lâm Vụ hơi ngưng lại, nhẹ giọng đáp:

"Vậy... anh có muốn lên đây không?" 

Trần Trác cố ý nói:

"Có làm phiền em nghỉ ngơi không?" 

Lâm Vụ:

"Nếu anh nghĩ như vậy, thì đừng..." 

Tôi không nghĩ vậy. Trần Trác lập tức ngắt lời cô,

"Tôi nhớ là luật sư Lâm nghỉ ngơi rất muộn." 

Lâm Vụ không nói gì . 

Trần Trác nhấc chân đi về phía Lâm Vụ, vẫn chưa cúp điện thoại. 

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng thở hổn hển có chút rõ ràng của anh. 

Lâm Vụ nhíu mày, giọng điệu kiên quyết nói:

"Sao anh không đi thang máy?" 

Trần Trác:

"Sóng trong thang máy khá chập chờn." 

Anh muốn giữ liên lạc với cô cho tới khi đi đến trước mặt cô, nói chuyện trực tiếp với cô. 

Lâm Vụ hiểu ý của anh, im lặng không nói gì. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!