Khoảnh khắc tầm mắt chạm nhau, đầu óc Lâm Vụ trống rỗng, hoang mang.
Cũng may cô không phải kiểu người hở ra là giật mình, mặc dù kinh ngạc và bất ngờ nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Cô có thói quen che giấu cảm xúc của mình.
Ngạc nhiên giây lát, Lâm Vụ ra vẻ bình tĩnh cùng đồng nghiệp đi vào thang máy.
Cô lùi lại phía sau hai bước, đứng ở ngoài cùng, còn Trần Trác thì ở trong cùng.
Thang máy nhanh chóng đi lên trên, trong đầu Lâm Vụ xuất hiện vài câu hỏi——
Trần Trác làm gì ở đây?
Sao anh lại ở đây?
Chẳng lẽ anh tới tìm cô?
Không đời nào.
Lâm Vụ tự hỏi tự đáp trong lòng, sau khi bác bỏ từng đáp án, cô mím chặt môi.
Thang máy vốn dĩ luôn ồn ào với đủ các loại âm thanh nay lại rất yên tĩnh, các đồng nghiệp không ai tán gẫu lời nào, hai cô gái vừa nói chuyện kia cũng không lên tiếng nữa.
Xung quanh rơi vào sự tĩnh lặng khác thường.
Tĩnh lặng đến mức cô có thể ở trong không gian rộng mở này cảm nhận được ánh mắt bình tĩnh quen thuộc ở sau lưng.
……
Chẳng mấy chốc đã đến tầng 26, cửa thang máy mở ra, Lâm Vụ bước thẳng ra ngoài, tầm mắt không di chuyển lung tung.
Trên đường vào công ty luật, cô chào hỏi các đồng nghiệp theo dọc các ô vuông. Cô đẩy cửa vào văn phòng, cũng dặn dò trợ lý mười phút sau rồi đến tìm cô.
Đóng cửa văn phòng lại, lại kéo rèm lá xuống, Lâm Vụ ngồi xuống ghế làm việc, ngẩng đầu xoa xoa huyệt Thái Dương vì mất ngủ mà đau nhức.
Đột nhiên, điện thoại di động vừa lấy ra khỏi túi xách đổ chuông một tiếng.
Lâm Vụ cụp mi nhìn tin nhắn Wechat trên màn hình, khựng lại vài giây.
Trong dự liệu của cô, là tin nhắn do Trần Trác gửi đến, chỉ một câu lời ít ý nhiều nhưng đã giải thích xong việc hôm nay tình cờ gặp gỡ trong thang máy.
[Thời gian trước có lượt chuyển công tác.]
Cùng lúc đó, Lâm Vụ chợt nhớ đến tuần trước các đồng nghiệp còn đang thảo luận chuyện công ty lầu trên đổi sếp mới.
Lâm Vụ biết Trần Trác làm bên đầu tư, chỉ là cô không ngờ anh lại là vị sếp nhảy dù khiến các đồng nghiệp thảo luận say mê, tò mò không dứt. Trước đây lúc bọn họ trao đổi tin tức cho nhau cũng không hề nhắc đến cụ thể.
Hai người chỉ biết nghề nghiệp của đối phương, cũng không rõ đối phương làm ở công ty nào.
Bỗng nhiên Lâm Vụ nhớ đến khoảnh khắc cửa thang máy mở ra ban nãy, anh đứng bên trong nhìn thấy cô nhưng vẻ mặt rất đỗi ung dung và tự nhiên, trong ánh mắt không có chút kinh ngạc.
Dường như anh đã biết cô làm ở đây từ lâu rồi.
Nhận được đáp án khẳng định, Lâm Vụ không do dự quá nhiều, trực tiếp rời khỏi hộp thoại của hai người.
Vũ Hân. Đặt di động xuống, Lâm Vụ ấn điện thoại bàn,
"Cho chị một ly cà phê."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!