Chương 39: (Vô Đề)

Lúc Lâm Vụ trở lại bệnh viện, Trần Trác đang truyền dịch.

Anh vẫn ngồi ở vị trí như đêm qua, chỉ có một mình, thoạt nhìn rất cô độc. 

Bệnh viện vào cuối tuần yên tĩnh hơn so với ngày thường, nhưng tối đến lại náo nhiệt hơn một chút. 

Trong đại sảnh vang lên tiếng trẻ con khóc, Lâm Vụ đeo túi xách đứng sững lại chốc lát, sau đó đi đến bên cạnh Trần Trác ngồi xuống. 

Hai người nhìn nhau, Trần Trác hơi nghiêng người, nhìn đồ trong tay cô rồi nhướng mày nói:

"Còn công việc chưa hoàn thành sao?" 

"Dù sao cũng đang rảnh mà."

Lâm Vụ nói,

"Sắp xếp lại tài liệu vụ án." 

Trần Trác: ... 

Anh bất đắc dĩ cười, trêu chọc:

"Thiết nghĩ công ty luật của em nên trao cho em giải thưởng nhân viên xuất sắc." 

Lâm Vụ liếc nhìn anh:

"Sao anh biết năm ngoái tôi vừa đạt được giải đó?" 

...Trần Trác kinh ngạc, kìm nén khóe môi muốn cong lên,

"Được giải đó thật à?" 

Lâm Vụ gật đầu. 

"Còn tiền thưởng thì sao?" Trần Trác tò mò. 

Nhắc đến chuyện này, Lâm Vụ có rất nhiều lời muốn nói:

"Chẳng được bao nhiêu cả. Công ty luật có quá nhiều nhân viên đạt giải thưởng Nhân viên xuất sắc, nên tiền thưởng cũng khá bình thường." 

Trần Trác nhướng mày:

"Lần sau gặp luật sư Lý, tôi sẽ ý kiến với anh ấy." 

Lâm Vụ lấy máy tính từ trong túi ra, nhẹ giọng nói: Được. 

Hai người trò chuyện vu vơ vài câu. Sau đó Lâm Vụ hỏi:

"Anh tự lái xe đến đây à?" 

Lúc còn đang ở nhà Hứa Yến Nhiên, cô hỏi Trần Trác là có cần đi cô cùng không, anh nói là cần. Lâm Vụ lại hỏi anh có cần tài xế không, nhưng bị Trần Trác từ chối.

Anh biết Lâm Vụ không có ở nhà, lái xe từ nơi khác về đón anh đến bệnh viện sẽ rất phiền phức và mệt mỏi. 

Cho dù Lâm Vụ không cảm thấy vậy, Trần Trác cũng không đành lòng làm thế. 

Trần Trác: Tôi đi taxi. Anh nhìn cô,

"Không phải em có lái xe sao?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!