Chương 37: (Vô Đề)

Trần Trác lấy lại bình tĩnh, hồi lâu không nhúc nhích.

Lâm Vụ nhướng mày, lắc lắc lon đồ ăn trong tay: Anh không... 

Chưa kịp nói chữ muốn, Trần Trác đã đưa tay nhận lấy lon trái cây sấy: Đâu có. Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Vụ, chậm rãi nói,

"Giáng sinh vui vẻ. Tôi rất thích." 

Lâm Vụ ừm một tiếng, mím môi nói:

"Thời gian hơi gấp nên tôi chỉ vội mua trong siêu thị trước cửa bệnh viện." Cô không chắc Trần Trác có ăn loại đồ ăn vặt đóng hộp này không,

"Anh không thích thì cứ để đó." 

Nghe vậy, Trần Trác muốn cười:

"Tôi ăn, nhưng chốc nữa mới ăn." 

Lâm Vụ Ồ một tiếng. 

Sau một lúc im lặng, Trần Trác hỏi:

"Sao em lại nghĩ đến việc mua cái này cho tôi?" 

Lâm Vụ trầm mặc giây lát:

"Hồi nhỏ mỗi lần bị sốt ho bà nội hay mua cho tôi cái này. Ăn xong cái này tôi thấy vui vẻ hơn rất nhiều, cũng cảm thấy tiêm không đau, thuốc không đắng nữa." 

Trần Trác đột nhiên hiểu ra, phát hiện ra trọng điểm:

"Cho nên mỗi lần uống thuốc Đông y xong em thích ăn trái cây sấy hơn đúng không?" 

Vậy là trước kia anh mua nhầm thứ. 

Lâm Vụ sửng sốt, không ngờ anh vẫn còn nhớ đến chuyện trước kia. Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời Trần Trác:

"Hồi nhỏ tôi thích trái cây sấy, bây giờ tôi... thích ăn kẹo." 

Trần Trác khẽ nuốt nước bọt: Được, tôi hiểu rồi. 

Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run, cô không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu. 

Lần này ngồi xuống Lâm Vụ cảm thấy có chút buồn ngủ. 

Thấy cô mệt mỏi, Trần Trác thì thầm: Ngủ một lát nhé? 

Lâm Vụ do dự: Còn anh thì sao? 

Tôi không buồn ngủ. Trần Trác nói: Em nghỉ ngơi đi. 

Lâm Vụ cũng không khách sáo với anh, cô ngáp một cái:

"Hai mươi phút nữa nhớ gọi tôi dậy." 

Hai mươi phút sau Trần Trác sẽ thay sang bình thuốc thứ ba. 

Trần Trác: Được. 

Lâm Vụ nghiêng người, dựa vào cánh tay không truyền dịch của Trần Trác để nghỉ ngơi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!