Bệnh viện về đêm có cảm giác lạnh lẽo từ trong ra ngoài. Bệnh nhân ít đi, tiếng nói chuyện và tiếng bước chân cũng nhẹ nhàng hơn ban ngày rất nhiều.
Bên ngoài trời tối đen như mực, gió lạnh rít qua.
Ngoài sảnh khám bệnh có khá nhiều bệnh nhân đang ngồi truyền dịch, trên khuôn mặt người nào cũng đượm vẻ mệt mỏi.
Lâm Vụ nhìn quanh một vòng, cuối cùng lại dời ánh mắt về người bên cạnh.
Trần Trác đang nhìn cô, vẫn luôn nhìn cô.
Ánh mắt hai người lại chạm nhau.
Sau mấy giây im lặng, Trần Trác che môi ho khan, mở lời trước: Em lạnh không?
.... Lâm Vụ trầm mặc nhìn quần áo trên người cả hai,
"Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng."
Trần Trác vẫn cười, nghiêng đầu ho khan: Tôi không lạnh.
Anh còn thấy hơi nóng.
Nghe thấy tiếng ho của anh, Lâm Vụ nhíu mày: Uống chút nước nhé?
Cô nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh Trần Trác,
"Anh không mang theo ly à?"
Trần Trác ừ một tiếng: Quên mất.
Lâm Vụ lập tức đứng dậy,
"Vậy anh ở đây chờ tôi một lát."
Trần Trác thoáng sửng sốt, vội vàng nói:
"Không cần đâu, tôi không khát."
Lâm Vụ liếc nhìn anh, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Trần Trác bất đắc dĩ cười cười.
Trong đại sảnh bệnh viện có máy uống nước, Lâm Vụ đi qua xem thử thì phát hiện ở đây không ly giấy dùng một lần.
Cô bước đến quầy y tá, do dự không biết có nên ra ngoài mua ly hay hỏi nhân viên y tá xem họ có không. Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói khá quen thuộc: Cô đang tìm gì vậy?
Lâm Vụ ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt hơi quen mắt, có chút sửng sốt: Bác... sĩ Đàm?
Cô không chắc lắm.
Đàm Ngôn Hứa gật đầu, trong tay đang cầm một cái ly:
"Có cần giúp gì không?"
"Ừm.... Bên này có ly dùng một lần không?" Lâm Vụ cũng không sáo với anh ấy, nói thẳng yêu cầu của mình.
Đàm Ngôn Hứa nhìn vào trong, Chờ một chút.
Lâm Vụ đứng tại chỗ đợi khoảng nửa phút, Đàm Ngôn Hứa lấy ra một cái ly dùng một lần đưa cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!