?
Văn phòng chợt rơi vào yên lặng, thấy Hà Gia Vân có vẻ hoang mang, Lâm Vụ lập tức phản ứng lại:
"Không phải như cậu nghĩ đâu."
...
Hà Gia Vân thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng liếc cô:
"Tớ còn tưởng chỉ mấy ngày không gặp mà cậu đã cởi mở đến mức này rồi chứ."
Lâm Vụ bực bội trả lời cô ấy:
"Cậu bớt nghĩ lung tung đi."
Hà Gia Vân nhướng mày,
"Nghe câu nói vừa rồi của cậu, ai mà không nghĩ lung tung chứ?"
Lâm Vụ á khẩu, không thể phản bác.
Nhìn nhau vài giây, Hà Gia Vân nhịn không được hỏi:
"Mà cậu đến nhà Trần Trác xem đồ gì thế?"
.... Lá rụng. Lâm Vụ nói.
Hà Gia Vân: Gì cơ?
Thính giác của cô ấy có vấn đề sao? Nếu không sao lại nghe được từ lá rụng này.
Lâm Vụ biết cô ấy đang nghĩ gì, cô ngồi sát lại cô ấy, nghiêm túc nói:
"Cậu không nghe nhầm đâu."
"Lá rụng làm bằng vàng?" Hà Gia Vân suy đoán.
Lâm Vụ lườm cô ấy:
"Lá rụng bình thường."
Hà Gia Vân khó hiểu, không thể hiểu nổi những người đang yêu này:
"Nhưng tớ muốn biết là lá rụng bình thường thì có gì đẹp?"
Lâm Vụ nghẹn lời, không trả lời được.
Im lặng một lát, Hà Gia Vân thở dài:
"Thôi bỏ đi, tớ không hỏi nữa. Tớ thực sự không hiểu được mấy anh mấy chị đang trong thời kỳ mập mờ như các cậu."
Lâm Vụ há miệng, Bọn tớ nào có...
Hà Gia Vân khẽ chớp mắt, nhích lại gần cô: Nào có gì?
Cô ấy trông như thể
"nếu cậu dám nói bọn cậu không mập mờ, tớ sẽ kể chi tiết cho cậu nghe". Thế nên Lâm Vụ đành ngậm miệng: ... Không có gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!