Trần Trác sửng sốt, có chút bất ngờ. Anh cứ tưởng Lâm Vụ sẽ không hỏi đến, ít nhất là không phải bây giờ.
Cả hai đều không phải người chậm hiểu, có chỉ số IQ và EQ lại cao khỏi phải bàn. Có một số việc không đề cập đến không phải là không phát hiện ra, mà là trốn tránh không muốn đối diện.
Thật ra Lâm Vụ cũng không biết vì sao mình lại hỏi ra câu này. Sau khi nói xong, cô cũng không thấy hối hận.
Hỏi cũng đã hỏi rồi.
"Em hy vọng tôi trả lời thế nào?" Trần Trác nói.
Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay tùy ý vẽ trên cửa sổ xe: Vì sao?
Cô muốn hỏi vì sao anh lại không vui.
Trần Trác mỉm cười, không biết phải trả lời thế nào. Anh chợt nghĩ đến ánh mắt anh bắt gặp khi vừa thức dậy ngày hôm đó.
Lúc ấy Lâm Vụ đang suy tư điều gì đó... tựa như cô đang hối hận vì để cho anh đến nhà.
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Trác nhìn thấy và cảm nhận được sự lạnh lùng mà Lâm Vụ thể hiện sau khi lên giường, cùng với sự hối hận không quá rõ ràng nhưng có thể nhận ra.
Cô của lúc sau khi xong việc tựa như tách biệt với mọi thứ, kể cả con người. Cô không giống như người trong cuộc, mà giống như người ngoài cuộc hơn.
Đôi khi Trần Trác sẽ phiền muộn, sẽ hoài nghi liệu đây có phải là vấn đề của anh không? Hay tính cách của Lâm Vụ vốn đã như thế.
Tiếc là không có câu trả lời.
Ngày đó sau khi tỉnh dậy, sự lạnh lùng và thờ ơ của Lâm Vụ khiến Trần Trác cảm thấy có chút buồn bực. Nhưng anh không thể nói ra, thậm chí còn không có quyền hỏi cô tại sao lại như vậy.
Rõ ràng là đêm hôm trước cô còn rất nồng nhiệt, anh cũng có thể cảm nhận được sự chủ động, niềm vui thích và những thay đổi về mặt tình cảm của cô.
Cô không chống cự lại anh, cũng không phải là không có cảm giác gì với anh.
Xét về mối quan hệ hiện tại của hai người, sự hờ hững sau khi thức dậy của Lâm Vụ là điều dễ hiểu và cũng phù hợp với ranh giới thân phận của họ.
Trần Trác cũng không bận đến mức không có thời gian nhắn tin, nhưng anh chỉ muốn thử xem nếu anh không chủ động tìm cô thì cô có tìm anh không.
Nhưng hiển nhiên là Lâm Vụ sẽ không chủ động tìm anh.
Trần Trác cảm thấy rất buồn bực về chuyện này.
Nghĩ đến đây, Trần Trác không khỏi bật cười:
"Em muốn biết thật à?"
Lâm Vụ thừa nhận:
"Nếu không muốn biết thì tôi đã không hỏi."
"Tôi cứ tưởng em đoán được rồi chứ." Trần Trác trả lời cô.
Lâm Vụ á khẩu, khẽ chớp mắt:
"Tôi sợ tôi đoán không đúng."
Trần Trác mỉm cười, Luật sư Lâm.
Lâm Vụ: Hửm?
Em rất thông minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!