Chương 3: (Vô Đề)

Hai người cứ thế thân mật chia nhau hút hết điếu thuốc lá dành cho nữ. 

Ném tàn thuốc vào gạt tàn, Trần Trác nghiêng đầu tìm môi Lâm Vụ thì bị cô né tránh.

Tôi muốn đi tắm. Lâm Vụ nhìn anh, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.

Trần Trác ừ một tiếng, ngoài miệng thì đồng ý để cô đi, thoạt nhìn rất chính nhân quân tử, nhưng bàn tay bên hông cô vẫn chưa dời đi.

Im lặng vài giây, Trần Trác chuyển bàn tay đang đặt sau lưng cô ra trước cằm cô. Người làm ăn luôn quyết thắng trong kinh doanh chưa bao giờ chịu thua, anh lại cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh vẫn luôn muốn hôn.

Song anh cũng không làm gì quá đáng, cũng không hề được voi đòi tiên, chỉ lướt qua giây lát rồi buông cô ra.

Một lát sau, nghe thấy bên phía phòng tắm vang lên tiếng khóa cửa, Trần Trác đưa tay sờ khóe môi hôm nay không bị cắn rách, lẳng lặng nở nụ cười.

Anh đứng dậy đi tới trước tủ đầu giường, bấm số gọi người đến dọn dẹp phòng.

Khi Lâm Vụ tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, căn phòng vốn bừa bộn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ga giường cũng được thay mới tinh tươm.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp đứng ngoài ban công gọi điện, cô khom lưng cầm điện thoại trên tủ đầu gường xem thử thì mới biết hiện tại đã hơn ba giờ sáng.

Thảo nào cô buồn ngủ như vậy.

Lâm Vụ ngáp một cái, xốc chăn lên giường.

Mới vừa nằm xuống, người ở ban công như có cảm ứng, nghiêng đầu nhìn vào trong.

Ba giây sau, anh thoáng thấy đèn trong phòng tắt phụt.

Đối với việc Lâm Vụ dùng hành động tắt đèn này để nhắc nhở anh đi ngủ, Trần Trác không hề bất ngờ, thậm chí còn hơi buồn cười.

Cậu cười gì đấy?

Người bên kia đầu dây bắt được cảm xúc dao động của anh, ngữ điệu đầy ẩn ý,

"Đêm hôm khuya khoắt, sếp Trần đừng làm người khác sợ chứ?"

Trần Trác mỉm cười, không chút khách sáo nói:

"Sếp Mạnh nhát gan thế sao đêm khuya rồi còn gọi đến quấy nhiễu giấc ngủ của người khác?"

Mạnh Hồi khẽ chậc một tiếng:

"Sao tôi không biết sếp Trần cũng có lúc đi ngủ sớm nhỉ?"

……

Một ngọn đèn khác lại tắt.

Trần Trác không có kiên nhẫn:

"Cúp máy đây, có việc gì ngày mai nói sau."

Dáng vẻ gấp gáp của anh khiến Mạnh Hồi nhướng mày:

"Xem ra tối nay cậu...."

Không đợi anh ấy nói hết lời, Trần Trác đã dứt khoát cúp máy, mang theo hơi lạnh bước vào phòng.

Lúc đi vào, Lâm Vụ đã tắt đèn chính, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ nhạt, đủ để anh thấy được hoàn cảnh xung quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!