Chương 29: (Vô Đề)

Vẫn chưa tới khuya nên trong chung cư còn rất náo nhiệt.

Cửa sổ phòng khách không đóng kín, tiếng TV của hàng xóm trên lầu và tiếng trẻ con nô đùa dưới lầu thỉnh thoảng lại vọng vào phòng khách, khiến Lâm Vụ nín thở, cơ thể đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trần Trác ng//ậm lấy bau nguc trắng mềm như tuyết, hết m.. út vào rồi lại nhả ra, cảm nhận chúng dần c./ứng lại dưới m/ô/i l/ưỡi của anh.

Bỗng dưng anh dừng lại, vùi đầu vào n.. gực cô, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ xát rồi đè lên đám mây mềm mại, giọng trầm khàn nói:

"Sao em lại căng thẳng thế?"

Lâm Vụ đỏ mặt vì lời nói của anh, cô giãy khỏi cổ tay anh, giơ tay đẩy anh ra: .... Đừng ở đây.

Mặc dù cửa sổ phòng khách đã gắn kính chống nhìn trộm, đối diện tòa nhà của cô cũng không tòa cao tầng nào khác, người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong. Nhưng Lâm Vụ vẫn lo lắng, không được thoải mái.

Trần Trác giả vờ không hiểu, khẽ nhướng mày, Hửm?

Anh há miệng m^út c./ắn đ^ầu ng//ực đỏ hồng đang c/. ương c./ứng: Tại sao?

"Nói chung là không được." Lâm Vụ không nhịn được nhấc chân đá anh, có chút không chịu nổi, Trần Trác...

Cô đột nhiên khẽ gọi tên anh.

Trần Trác ngẩng đầu lên, mượn ánh đèn rực rỡ của phòng ăn nhìn người trước mắt. Da cô trắng mịn như tuyết, hai gò má ửng hồng, mái tóc đen xoăn nhẹ rủ xuống, có vài sợi còn rủ xuống trước n^g/ực, phối hợp với vết hôn ở xương quai xanh khiến người ta như bỏng cả mắt.

Cổ họng anh thắt lại, máu huyết sôi trào.

Dừng lại khoảng chừng ba giây, Trần Trác giơ tay vòng qua eo cô, nhấc bổng cô lên người mình, lại vội vã hôn lên môi cô, quấn lấy đầu l/ư/ỡi cô, triền miên không dứt.

Hơi thở của Lâm Vụ bị anh cướp đoạt, nước bọt trong miệng cũng vậy.

Trần Trác ho^n quá sâu làm miệng cô không tài nào khép lại được, chất lỏng chảy ra từ khe hở giữa đ/ôi m/ô/i đan xen của hai người, cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng.

Biết Lâm Vụ không muốn ở phòng khách, Trần Trác ôm cô vừa đi vừa hôn trở về phòng ngủ.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Lâm Vụ bị ném vào chăn đệm mềm mại còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã ập đến, hung hăng ho^n cô, cắn cô, x./oa n/. ắn eo và sau lưng cô...

Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Lâm Vụ bị anh hôn đến mức cả người đều mềm nhũn, ngứa ngáy khó chịu, không kìm được phát ra tiếng r./ên r//ỉ mập mờ.

Trần Trác.... Trong lúc d//ục vọ//ng dâng trào, Lâm Vụ sực nhớ ra một chuyện, Anh vẫn chưa tắm.

Nghe cô nói vậy, Trần Trác thấp giọng đáp: Lát nữa.

Lâm Vụ nhíu mày, toàn thân đỏ bừng: Nhưng mà...

Yên tâm. Trần Trác dường như biết được nỗi lo lắng và ái ngại của cô.

Lúc đầu Lâm Vụ vẫn chưa hiểu lời trấn an của anh.

Phải mất một lúc sau cô mới hiểu được, tại sao anh lại bảo cô yên tâm...

Người có khả năng tự chủ đáng nể ngay cả khi đối diện với một bữa tiệc thịnh soạn, dù rất muốn nếm thử món mình thích nhất, nhưng họ vẫn có thể kiềm chế được. Anh không đi vào ngay mà phục vụ cô trước.

Mọi trói buộc trên người Lâm Vụ đều bị ném xuống cuối giường, Trần Trác ho^n cô từ trên xuống dưới, không chừa một chỗ nào. Hai chân cô bị anh nhấc lên, khi nhận ra anh định làm gì, Lâm Vụ vô thức giơ tay muốn ngăn anh lại.

Nhưng cô lại chụp hụt.

Cô chỉ có thể khó nhọc thở d//ốc, quằn quại b//ấu chặt ga giường, thậm chí còn vô tình đạp vào vai anh...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!