Đi thẳng một mạch đến cửa thang máy của bãi đậu xe ngầm khu chung cư, Lâm Vụ xách túi thuốc Đông Y lớn xuống xe.
Trần Trác nhắc nhở:
"Nếu không biết cách sắc thuốc thì nhắn tin cho tôi nhé."
Lâm Vụ liếc nhìn anh: Chắc là tôi biết.
Cô không ngốc đến mức không biết cách sắc thuốc.
Trần Trác mỉm cười, bình tĩnh nhìn cô, cất giọng lười biếng:
"Thế thì đáng tiếc thật."
Lâm Vụ có lẽ biết vì sao anh lại nói đáng tiếc. Cô thoáng im lặng, cảm nhận được bên tai hơi nóng lên, mím môi nói: Tôi về đây.
Trần Trác: Đi đi.
Hai người tạm biệt nhau, đợi Lâm Vụ mang đồ vào thang máy rồi Trần Trác mới lái xe rời đi.
Cửa thang máy đóng lại, Lâm Vụ đưa tay lên sờ lỗ tai...
Thật sự rất nóng.
Thời tiết lạnh giá nhưng tai cô lại rất nóng, điều này không hợp lý chút nào.
Lâm Vụ còn đang suy nghĩ thì trước mắt lại hiện lên ánh mắt Trần Trác nhìn cô.
Cô không khỏi thất thần, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Tiếng thang máy đến nơi khiến cô tỉnh táo lại. Lâm Vụ thu vén lại tâm tình, ép buộc bản thân tạm thời lờ đi những cảm xúc rung động đó.
Đi về phía trước mấy bước, Lâm Vụ sửng sốt: Vũ Hân?
Cô nhìn trợ lý ngồi xổm trước cửa nhà mình, kinh ngạc nói:
"Sao em lại ở đây? Chờ chị à?"
Nghe thấy giọng nói của cô, Triệu Vũ Hân ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe:
"Luật sư Lâm, chị về rồi."
Lâm Vụ ngẩn ra, vội vàng bảo: Vào nhà trước đã.
Cám ơn chị. Triệu Vũ Hân theo Lâm Vụ vào nhà, có chút ngượng ngùng nói,
"Xin lỗi luật sư Lâm, không phải em cố ý muốn tới quấy rầy chị, em thật sự không biết phải đi đâu, nên..."
"Không có gì quấy rầy cả."
Lâm Vụ không hỏi nhiều, chỉ trấn an cô ấy,
"Ngồi thoải mái đi, em muốn uống nước không?"
Triệu Vũ Hân chậm rãi gật đầu.
Lâm Vụ đặt đồ trong tay xuống, bước vào phòng bếp rót cho cô ấy một ly nước ấm, sau đó lại vào phòng ngủ lấy một tấm chăn ra: Em có lạnh không?
Nếu như Lâm Vụ đoán không sai thì lúc cô gọi điện cho Triệu Vũ Hân, cô ấy đã đứng trước nhà cô rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!