Phải mất một giây sau Lâm Vụ mới phản ứng lại, hiểu ra mối quan hệ ông cháu của họ là quan hệ như thế nào.
Sau khi xác nhận đúng là mình đã hiểu, cô nhìn thẳng Trần Trác, ánh mắt bình lặng như nước.
Song Trần Trác vẫn hiểu được sự bất mãn của cô qua ánh mắt không biểu lộ cảm xúc rõ ràng này.
Trầm mặc một lúc, Trần Trác giải thích: "Ông ấy không biết quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không gặng hỏi quá nhiều về thân phận của em. Đối với ông ấy, em chỉ là một bệnh nhân đến khám bệnh bình thường. Y thuật của ông cụ cũng không tệ, hơn nữa còn rất thần kỳ.
Uống nhiều thuốc Tây sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, đương nhiên thuốc Đông y cũng có, nhưng bên chỗ ông cụ kê đơn thuốc sẽ có kiểm soát.
Tôi dẫn em đến đây cũng chỉ là hy vọng....
"Nói đến đây, anh hơi dừng lại, bình tĩnh nhìn Lâm Vụ rồi cất giọng điệu đầy nghiêm túc:"Luật sư Lâm của chúng ta khỏe mạnh....."
Lâm Vụ hiếm khi nghe Trần Trác nói một đoạn dài như vậy. Trần Trác cũng không phải kiểu người sẽ giải thích quá nhiều về lý do tại sao anh làm một việc gì đó. Anh làm thì cũng đã làm rồi.
Cho dù đối phương không thích, chỉ cần anh cảm thấy đúng thì anh sẽ không thèm giải thích thêm nữa.
Anh có sự kiêu ngạo và vô lý của riêng mình.
Hôm nay cũng vậy. Chuyện hôm nay anh giấu diếm danh tính của ông cụ và những người khác rõ ràng là anh đã đuối lý.
Nhưng anh biết rõ xuất phát điểm của mình là tốt.
Cho nên anh vốn không muốn nói quá nhiều, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo đầy bối rối của Lâm Vụ, anh vẫn thỏa hiệp.
Anh không muốn cô bị áp lực, cũng không muốn cô không vui vì chuyện này.
"Lâm Vụ, tôi xin lỗi." Thấy Lâm Vụ im lặng hồi lâu, Trần Trác rũ mắt nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm có một sự thôi thúc khiến người khác muốn đắm chìm vào đó,
"Không nói trước với em là lỗi của tôi."
Ánh mắt Lâm Vụ hơi lóe lên, bình tĩnh nói với anh:
".... Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh."
Cô khẽ mím môi, kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, nhẹ giọng nói: Cảm ơn anh.
Trần Trác: Hả?
Nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh, Lâm Vụ có chút mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác:
"Cảm ơn sếp Trần của chúng ta đã lo lắng cho sức khỏe của tôi như vậy."
Lâm Vụ cũng không phải người vô ơn.
Chỉ là cô hơi không thoải mái với việc ban đầu Trần Trác che giấu cô. Nhưng lời phân tích thẳng thắn vừa rồi của Trần Trác lại khiến cô không thể nào tức giận nổi.
Cô biết Trần Trác là vì muốn tốt cho cô.
Đương nhiên không phải việc làm nào có ích cho bản thân cũng được Lâm Vụ tiếp nhận. Cô chấp nhận hành động hôm nay của Trần Trác, một mặt là vì lời xin lỗi vừa rồi của anh, mặt khác là Lâm Vụ hiểu rõ mình, Trần Trác cũng vậy.
Bọn họ đều hiểu rằng nếu ngay từ đầu Trần Trác nói cho Lâm Vụ biết sẽ tới khám phòng này, và giám đốc của phòng khám là ông nội anh, vậy thì Lâm Vụ chắc chắn sẽ từ chối.
Trần Trác nghe cô nói vậy thì khẽ nhướng mày:
"Sao tôi lại có cảm giác em đang cà khịa tôi nhỉ?"
Tôi nào có? Lâm Vụ liếc xéo anh một cái, vẻ mặt không nói nên lời,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!