Nghe thấy chữ quà cảm ơn, sắc mặt Trần Trác thoáng hiện vẻ kinh ngạc, anh nhìn cái túi vừa mới nhận lấy, yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt hơi sâu:
"Tôi có thể mở ra xem luôn không?"
Anh hỏi ý kiến của Lâm Vụ.
Anh cứ tự nhiên. Đây là lần đầu tiên Lâm Vụ tặng quà cho nam giới ngoài Lý Hạng, cô không quá quen thuộc với quá trình tặng quà, cảm thấy xa lạ và dè dặt,
"Tôi tặng cho anh rồi mà."
Trần Trác mỉm cười, lấy hộp quà ra khỏi túi.
Chiếc hộp be bé xinh xinh trông rất tinh tế. Anh vô thức suy đoán: Là khuy măng sét à?
Anh đã mua rất nhiều khuy măng sét, chiếc hộp này có vẻ vừa với kích thước của khuy măng sét.
Không phải. Lâm Vụ ngước mắt nhìn anh, không nhịn được hỏi,
"Anh thích khuy măng sét hơn à?"
Vừa nói xong Lâm Vũ đã cảm thấy có gì đó không ổn. Câu hỏi của cô dường như quá mập mờ.
Bầu không khí trong xe cũng trở nên vi diệu.
Trần Trác nghiêng đầu, dời ánh mắt từ hộp quà về phía cô, đồng tử trong veo mà sâu thẳm:
"Chưa nói tới thích hơn."
Lâm Vụ: Hả?
Trần Trác giơ tay mở hộp, bên trong là một chiếc trâm cài áo hoa nhung thủ công, kiểu dáng của trâm là lá tre dài hình mũi mác, lá cây được xử lý theo chiều từ nhạt đến đậm, đầu rễ được điểm xuyết một viên ngọc màu sắc mượt mà.
"Tôi thích cái này hơn."
Trần Trác nhìn chằm chằm chiếc trâm cài áo trong hộp rồi ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Lâm Vụ.
Lâm Vụ sửng sốt, hiểu được ý của anh. Cô khẽ ồ một tiếng, rũ mắt nhìn chiếc trâm cài áo:
"Không phải quà đắt tiền gì, sếp Trần thích là được."
Tối qua Lâm Vụ và Hà Gia Vân đi dạo phố đã mua món đồ này. Lúc Trần Trác đồng ý để cô dẫn Hà Gia Vân đến ăn ké, Lâm Vụ đã nghĩ đến việc tặng quà đáp lễ. Cô không chỉ đến ăn ké mà còn dẫn bạn bè theo, đổi lại là người khác thì chắc hẳn cũng không vui.
Cô cũng không chắc liệu Trần Trác có thấy khó chịu không, nhưng cô vẫn cần thể hiện chút lòng thành.
Nhưng ban đầu Lâm Vụ vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho Trần Trác.
Đến khi đi mua sắm xong chuẩn bị về nhà, Hà Gia Vân lại kéo cô vào một cửa hàng trang sức chuyên bán các sản phẩm từ ngọc trai. Thứ đầu tiên Lâm Vụ nhìn thấy khi bước vào trong là chiếc trâm cài áo được bày trong tủ trưng bày. Không chút do dự, cô đã quyết định mua nó.
Nghe Lâm Vụ trả lời, Trần Trác cầm lấy chiếc trâm cài áo, Lâm Vụ.
Hửm? Lâm Vụ nhìn thẳng vào mắt anh.
Trần Trác kiềm chế biểu cảm, ánh mắt khóa chặt người cô, nghiêm túc nói: Tôi rất thích.
Anh thật sự rất thích món quà cảm ơn này của cô.
Trần Trác nghiêm túc đến mức Lâm Vụ không biết nên nói gì.
Cô bỗng nhiên nghèo từ ngữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!