Chương 22: (Vô Đề)

Bên trong xe thoáng chốc im lặng, Trần Trác nhất thời nghẹn lời.

Lâm Vụ cũng không nói gì nữa. 

Một hồi lâu sau, Trần Trác liếc nhìn cô, giọng nói có độ ấm nhưng không nghe ra cảm xúc gì:

"Chỉ vì nguyên nhân này?" 

Lâm Vụ: ... Ừm. 

Vốn dĩ Lâm Vụ còn định nói là giọng anh nghe cũng hay, nhưng xem ra có nói hay không thì cũng chẳng khác nhau mấy. 

Lần đầu tiên cô bắt chuyện với Trần Trác là vì một số yếu tố bên ngoài của anh. 

Bình thường khi nhìn người khác, điều đầu tiên nhìn thấy cơ bản đều là một số thứ nổi bật bên ngoài. 

Trần Trác không nói nên lời, muốn hỏi cô rằng ——  giả sử ngày đó có một người đẹp trai khác ngồi bên cạnh cô, liệu cô có hỏi câu hỏi tương tự không? 

Nhưng nói như vậy là rất thiếu tôn trọng cô, cũng quá xúc phạm. 

Đột nhiên, bầu không khí trong xe trở nên kỳ lạ. 

Hai người không tiếp tục trao đổi nữa, im lặng đi đến quán bar. 

Trần Trác đỗ xe xong, Lâm Vụ rũ mắt cởi dây an toàn:

"Hay là anh lái xe về đi? Bạn tôi chắc có lái xe đến đây, lát nữa tôi kêu cô ấy đưa về cũng được." 

... Trần Trác thoáng khựng lại, nhướng mắt hỏi: Em có ý gì? 

Lâm Vụ bình tĩnh nhìn anh, giải thích:

"Chắc là bên tôi không xong sớm đâu, tối nay tôi sẽ không đến căn hộ nữa." 

Vốn dĩ trước đó cũng đã nói rõ là hôm nay không đến đó rồi. 

Nghe vậy, Trần Trác khẽ nheo mắt, giọng nói hơi lạnh: Em chắc chứ? 

Lâm Vụ không quá do dự:

"Chắc chắn, anh về trước đi." 

Trần Trác thấp giọng nói: Được. Anh tắt máy xuống xe, trả chìa khóa xe cho Lâm Vụ,

"Tôi không dùng xe, ở đây đón xe rất tiện." 

Lâm Vụ chần chừ nhận lấy:

"... Vậy tôi vào trước đây." 

Trần Trác đáp: Đi đi. 

Mấy giây sau anh lại bổ sung một câu: Uống ít thôi. 

Lâm Vụ khẽ ừ một tiếng: Tôi biết rồi. Cô mím môi, Vậy tôi vào đây. 

Trần Trác gật đầu. 

Tạm biệt Trần Trác, Lâm Vụ đi vào quán bar. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!