Lúc quần áo trên người rơi xuống đất, Lâm Vụ cảm thấy hơi lạnh. Cô nhắm mắt lại, bám chặt lấy cổ anh, hơi ngửa cổ lên cắn nhẹ khóe môi anh, trả thù hành vi ác liệt của anh.
Trần Trác bị đau, cười gằn một tiếng, nâng cơ thể cô lên rồi cùng cô bước vào phòng tắm.
Nước nóng từ vòi hoa sen nhanh chóng áp đảo tiếng thở dốc phát ra từ nụ hôn của hai người. Dòng nước men theo trán, gò má, xương quai xanh của cả hai rồi chảy xuôi xuống ngực.
Hai người quấn lấy nhau một hồi lâu, Trần Trác mới buông Lâm Vụ sắp thiếu oxy ra, giơ tay lấy sữa tắm trên kệ, tạo bọt rồi cẩn thận bôi lên người Lâm Vụ.
Bàn tay Trần Trác rất nóng, quanh năm tập thể hình nên lòng bàn tay còn có vết chai.
Không có bất kỳ vật che chắn nào, cứ thế dán vào làn da mềm mại của cô. Lúc anh nhẹ nhàng xoa bóp, lông mi cô khẽ run lên, bất giác nín thở.
Cảm giác tê dại trên da thịt khiến cô phải chủ động áp sát anh, cố gắng dùng cách này để giảm bớt khát khao trong cơ thể.
…"
Lần tắm rửa này kéo dài rất lâu.
Tắm xong trở về phòng, Lâm Vụ rơi vào trong chăn đệm mềm mại, Trần Trác bỗng dưng thay đổi thái độ hung hăng khi còn ở trong phòng tắm, chậm rãi hôn lấy lòng cô.
Hai người có hơn nửa tháng không gặp, tuần trước Lâm Vụ thật sự quá bận nên không có thời gian hẹn với Trần Trác. Cũng bởi vậy mà lúc chiều khi thấy anh cho cô leo cây, cô đã hơi tức giận.
Cảm nhận được cô đang mất tập trung, người đàn ông đột nhiên mút mạnh một cái vào xương quai xanh của cô, kéo mạch suy nghĩ bay bổng của cô trở về.
Lâm Vụ khụng lại, theo bản năng nhắc nhở anh:
"Không được để lại ở chỗ dễ thấy... ưm..."
Không đợi cô nói hết lời, Trần Trác đã không còn kiên nhẫn nữa, anh cắn mạnh vào xương quai xanh của cô, một lần nữa chặn môi cô lại, khuấy đảo khoang miệng cô.
Cảm giác kích thích mà nụ hôn mãnh liệt này mang đến không chỉ như thế.
Hôn đến khi cô thở dốc không ngừng, Trần Trác mới thuận thế dời xuống dưới.
Anh không còn kiên nhẫn để lại nụ hôn nồng nàn trên người cô nữa, giơ tay giữ chặt eo cô rồi nhấc lên.
Trong lúc hỗn loạn, đầu Lâm Vụ đụng vào đầu giường mềm mại.
Cô nhăn mặt vì đau, đang muốn nhấc chân đá anh thì Trần Trác đã bắt lấy mắt cá chân của cô, đặt lên vai anh.
....
Lần hôn môi này, cái run rẩy mà môi lưỡi anh mang đến khiến cô gần như ngạt thở. Cô giống như một vật thể bị ném lên tầng mây, phiêu đãng theo mây gió không tìm được điểm dừng.
Trần Trác thật sự rất hư, xấu xa không chịu nổi.
Hai người đã làm tình nhân hơn nửa năm, anh biết rõ nên dùng thủ đoạn gì để khống chế cô, nắm thóp cô trên chuyện này.
Khoảng thời gian dài sau đó, tất cả sự chú ý của Lâm Vụ đều tập trung vào việc Trần Trác đang làm.
Cô không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Không chỉ như thế mà cô còn bị anh giày vò đến rơi nước mắt.
Không phải khóc vì buồn bực, cũng không phải khóc vì khó chiu. Mà là... khi phản ứng sinh lý đạt tới điểm giới hạn nào đó, nước mắt tự nhiên chảy ra.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, Trần Trác ôm Lâm Vụ vào lòng. Anh vén gọn mái tóc ướt sũng của cô, mặt mày ôn hòa hôn lên má cô, giọng trầm khàn hỏi: Vẫn ổn chứ?
Lâm Vụ không thèm để ý đến anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!