Chương 19: (Vô Đề)

Bờ vai của người đàn ông rất rộng, lồng ngực chắc khỏe.

Anh giơ tay ôm cô vào lòng, cánh tay dài khỏe khoắn vòng ra phía sau cô, ép cô lại gần mình, để cho hai người dính chặt nhau hơn.

Lâm Vụ sửng sốt, theo bản năng muốn đẩy anh ra.

Người trước mặt cô dường như cảm nhận được điều gì đó, thì thầm vào tai cô một câu đầy dịu dàng: Một phút.

....

Bàn tay vừa nâng lên lại hạ xuống.

Lâm Vụ hơi ngạt thở trong cái ôm của Trần Trác, cô bị nhốt trong lồng ngực anh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, có hơi giống mùi khói nhang trong chùa, hoặc là mùi đàn hương thường đốt trong chùa.

Sự ấm áp thoải mái khiến người ta bất giác sa vào trong đó, không thể thoát ra được.

Lối vào nhà ga nhộn nhịp với tiếng ồn ào từ những người xa lạ, tiếng phát thanh và tiếng xe cộ, tất cả hòa quyện vào nhau rồi liên tiếp truyền vào tai.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Vụ lại nghe thấy tiếng tim mình đập rất rõ ràng.

Giống như tiếng rầm gú của tàu hỏa, không thể bỏ qua. Nhận ra được điểm này, Lâm Vụ lại giơ cánh tay vừa hạ xuống lên, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm eo mình ra, Trần Trác.

Cô rũ mi, bình tĩnh nhắc nhở anh: Đã một phút rồi.

Hai người vẫn đang ở bên ngoài, có không ít người qua đường đang nhìn họ, Lâm Vụ có chút ngượng ngùng.

Trần Trác đáp lại một tiếng, cúi đầu xoa má cô một lúc rồi mới lùi lại với vẻ mặt chưa thỏa mãn, buông Lâm Vụ ra.

Lâm Vụ cũng kịp thời lui về sau hai bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai người.

Cuối cùng cũng có thể thở bình thường.

Gò má Lâm Vụ hơi ửng hồng, cô phớt lờ tiếng tim đập loạn nhịp của mình, đối diện với ánh mắt của Trần Trác, nói:

"Về trước đã, muộn rồi."

Trần Trác khẽ gật đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, quan sát cảm xúc thay đổi liên tục của cô.

Tốt hơn anh dự đoán không ít.

Trần Trác bình tĩnh dời tầm mắt:

"Được, em đỗ xe ở đâu?"

Lâm Vụ:

"Bãi đỗ xe ngoài trời."

Bãi đỗ xe ngoài trời cách đó không xa, hai người đi bộ ra khỏi nhà ga, băng qua một con đường dành cho người đi bộ là đến nơi.

Sân bay về đêm gió lớn, Lâm Vụ và Trần Trác cất bước đi về phía trước. Hứng lấy gió lạnh một lát, trái tim cô mới từ từ bình tĩnh lại.

Sau khi cất hành lý vào cốp sau, Trần Trác nhướng mắt nhìn Lâm Vụ:

"Đưa chìa khóa xe cho tôi đi."

Lâm Vụ do dự: Anh không mệt à?

"Trên máy bay ngủ được một giấc rồi." Trần Trác nhìn cô,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!