Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi Trần Trác rời đi, trong nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Lâm Vụ ngồi lại trong phòng khách một lát, mơ hồ cảm nhận được có một mùi hương sạch sẽ tươi mát thoang thoảng trên đầu mũi. 

Cô thích mùi hương này, nhưng bây giờ ngửi thấy lại cảm thấy hơi khó chịu. 

Không do dự nhiều, Lâm Vụ đứng dậy mở cửa sổ phòng khách và phòng ngủ ra, sau đó đi vào phòng sách. 

Cánh cửa phòng sách đóng lại, cô cũng dần lấy lại chút bình tĩnh. 

Đúng lúc này, Hà Gia Vân gửi tin nhắn tới: [Cậu thu hồi cái gì vậy?] 

Không đợi Lâm Vụ trả lời, cô ấy đã ngạc nhiên truy hỏi: [Sao cậu lại dậy sớm thế? Cậu không thể ép mình ngủ thêm một lát sao?] 

Lâm Vụ bật cười, ngón tay dừng lại trên màn hình giây lát, trả lời cô ấy: [Đồng hồ báo thức sinh học.] 

Huống hồ tối hôm cô và Trần Trác cũng không làm gì quá kịch liệt. Trong nhà cô không có biện pháp an toàn, thế nên bọn họ cũng không làm đến bước cuối cùng.

Nhưng Trần Trác lại dùng cách khác khiến cô rơi vào khoái cảm cực độ. 

Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, Lâm Vụ vô thức nghĩ —— cô làm vậy liệu có giống mấy kẻ sở khanh kéo quần lên là chối bỏ sai lầm của mình không nhỉ? 

Cô biết đêm qua Trần Trác đã phải chịu đựng vất vả như thế nào. 

Bỗng nhiên, di động rung lên. 

Lâm Vụ vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của mình. 

Hà Gia Vân: [Cưỡng ép bản thân thay đổi đồng hồ báo thức sinh học của cậu đi.] 

Lâm Vụ bất lực nói: [Cái này hơi khó.] 

Hà Gia Vân: [Chịu không nổi mấy tên cuồng công việc các cậu.] 

Lâm Vụ: [Cậu ghét Lý Hạng được rồi, đừng ghét tớ.] 

Hà Gia Vân: [Ghét như nhau.] 

Trong lúc trò chuyện, Hà Gia Vân sực nhớ tới chuyện gì đó: [Thích quà không?] 

Lúc này Lâm Vụ mới nhận ra mình vẫn chưa khui quà sinh nhật mà họ tặng. Tối qua sau khi về đến nhà cô đã trải qua một khoảng thời gian hoang đường, nào có thời gian để bận tâm đến những thứ khác. 

Nghĩ đến đây, Lâm Vụ vội vàng ra khỏi phòng sách, đến phòng khách mở quà. 

Hà Gia Vân và Lý Hạng tặng rất nhiều quà sinh, có mấy cái túi lớn. 

Lâm Vụ mở từng cái ra xem,, lấy di động chụp ảnh gửi cho Hà Gia Vân: [Đều là cậu chọn đúng không?] 

Hà Gia Vân: [Đương nhiên, Lý Hạng chỉ phụ trách trả một phần tiền thôi.] 

Lâm Vụ buồn cười: [Cậu định sắm túi xách và phụ kiện cho tớ cả đời sao?] 

Hà Gia Vân: [Có nhiêu đâu mà. Hai cái túi xách và hai bộ trang sức, dùng một tuần là tớ thấy chán ngay.] 

Nếu không phải sợ Lâm Vụ mắng, Hà Gia Vân đã mua nhiều hơn nữa rồi. 

Lâm Vụ: [Tớ là người làm công, không thích hợp dùng đồ đắt tiền.] 

Hà Gia Vân: [Vậy lúc nào tham gia sự kiện quan trọng cậu lấy ra dùng đi. Sắp tới cuộc họp thường niên của công ty luật rồi đấy, cậu mặc đi.] 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!