Nụ hôn này hơi khác so với những nụ hôn trước đây của hai người.
Cụ thể khác chỗ nào thì Lâm Vụ tạm thời không nói rõ nên lời. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được khi Trần Trác hôn cô thì có phần dịu dàng hơn, nhưng trong vẻ dịu dàng đó lại mang theo sự cứng rắn mà cô không thể từ chối.
Anh dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng cô ra, cô cũng chủ động mở miệng để anh tiến vào.
Đầu lưỡi hai người dây quấn quýt lấy nhau, mút mát, thâm nhập, l/i/ếm l/á/p, như muốn chiếm hữu đối phương, nụ hôn cuồng nhiệt không rời.
Đêm khuya yên tĩnh.
Khu chung cư mà Lâm Vụ đang ở tốt về mọi mặt, hàng xóm cũng có ý thức rất cao. Sau mười giờ tối mỗi ngày trong chung cư sẽ không còn âm thanh ồn ào vang vọng, nhà nào cũng tự giác yên tĩnh lại.
Bên ngoài phòng im ắng, tiếng hôn môi cùng tiếng thở dốc của hai người lại trở nên rõ ràng.
Tư thế này đối với Lâm Vụ khá là mệt mỏi, thân hình cô cao gầy, so với Trần Trác thì hai người vẫn có chênh lệch về chiều cao.
Cô giơ tay ôm lấy cổ Trần Trác, có hơi tốn sức.
Thấy cô có vẻ khó khăn, Trần Trác cắn mạnh vào môi dưới của cô, sau đó bế cô lên, áp sát vào người mình. Hơi thở của anh đã dần mất kiểm soát, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô:
"Phòng ngủ nằm ở đâu?"
Lâm Vụ bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, trong mắt ngấn lệ, cô cảm nhận được hơi thở của Trần Trác ngay bên má mình, tim đập như muốn nhảy cả ra ngoài.
Cô ngẩn ra giây lát, đối diện với đôi mắt đen nhánh chứa đầy dục vọng của Trần Trác, giơ tay chỉ về một hướng nào đó: Ở bên kia.
Trần Trác thong thả đi về phía bên đó.
Cửa phòng mở ra, lúc Trần Trác muốn bật đèn, Lâm Vụ lại chủ động dán sát vào người anh, nhẹ giọng nói: Đừng bật đèn.
……
Hai người ngã xuống giường, tạm thời không để ý đến hoàn cảnh xung quanh nữa.
Lâm Vụ bị Trần Trác đè dưới thân, anh thân mật cọ nhẹ vào chóp mũi cô, lại cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh khiến Lâm Vụ thở dốc không ngừng, sau đó anh lại thuận thế đi xuống, những nụ hôn dày đặc cứ thế rơi xuống cằm, xương quai xanh và ngực cô...
Quần áo bị kéo ra, áo khoác đã bị vứt ở cuối giường từ sớm.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp.
Hơi thở nóng bỏng của Trần Trác phả vào da thịt trắng nõn của cô, hô hấp của Lâm Vụ như ngưng lại...
Cô không rõ là mình đang chờ mong nên kích động, hay là bối rối nên trái tim mới đập dồn dập như thế. Trong lúc hoảng hốt, cô dường như không còn hiểu nổi bản thân mình.
Không cho cô thời gian suy nghĩ miên man, Trần Trác lại cúi đầu hôn cô. Môi của anh rất mềm, khi hôn lên vùng da thịt mềm mại nhất trên người cô, lông mi Lâm Vụ khẽ run lên, bất giác nhích lại gần anh, dính sát vào anh.
.....
Lâm Vụ từ lâu đã biết Trần Trác hôn rất thành thạo, cũng biết cách khiến cô vui vẻ.
Khả năng học tập của anh rất mạnh mẽ.
Lần đầu tiên hai người hôn môi, thỉnh thoảng anh sẽ va vào răng cô, cắn phạm vào môi cô. Lần thứ hai hôn môi, anh đã có thể tránh được những sai sót này.
Mà trên chuyện lấy lòng cô, Trần Trác cũng đã làm rất nhiều lần.
Mãi đến hôm nay Lâm Vụ mới biết.... thì ra lại có nhiều cách khiến cô vui vẻ đến vậy.
Rõ ràng không cần thực hiện đến bước cuối cùng, nhưng Lâm Vụ vẫn bị Trần Trác làm cho tước vũ khí đầu hàng, ngay cả ga giường cũng ướt đẫm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!