Chương 7: (Vô Đề)

"Anh Cận, tối nay tôi tự đặt khách sạn, hay là anh sắp xếp cho tôi?

"Tư Dã kiểm tra trên app, huyện Tháp không nổi tiếng như Kashgar, vẫn có phòng. Cận Trọng Sơn đứng dậy thu dọn bàn ăn, nhìn anh,"Phải xem cậu."

Tư Dã để điện thoại xuống, "Tôi nghe anh.

"Anh không phải là người không có chủ kiến, chính là bởi vì quá có chủ kiến nên mới rước tới nhiều thù hận trong cái vòng tròn luẩn quẩn đó. Hai ngày nay đi theo Cận Trọng Sơn"nằm chơi", mặc dù người đàn ông này có rất nhiều điều bí ẩn, nhưng luôn chọn cho anh giải pháp tốt nhất, anh "nằm

"rất vui vẻ. Cận Trọng Sơn"Ừ

"một tiếng, khom lưng bưng nồi. Tư Dã bỗng nhiên cảm thấy mình cũng nên biểu hiện gì đó,"Anh Cận, để tôi đi."

Cận Trọng Sơn lại nhìn anh, mang theo một tia dò xét.

"......

"Có chuyện gì vậy? Nghĩ tôi không thể sao? Cận Trọng Sơn thản nhiên nói:" Cậu không được đâu.

"Tư Dã cho là mình được chứ, đoạt lấy tai nồi, bưng lên, thế mà không nhấc lên được! Cận Trọng Sơn đứng bên cạnh quan sát, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lông mày giãn ra, như thể đang xem kịch. Điều này đã kích thích Tư Dã. Anh dùng sức, cuối cùng cũng bưng được cái nồi lên. Nhưng không biết làm bằng chất liệu gì mà nặng chết đi được. Nếu đã bưng lên, đặt về cũng không ổn lắm, Tư Dã cam chịu số phận đi tới cửa, quay đầu lại:"Anh Cận, bưng đi đâu?

"Cận Trọng Sơn hếch cằm về phía ngôi nhà gỗ sáng đèn bên phải. Lúc này, Khố Nhĩ Ban nhìn thấy, chạy tới đón. Tư Dã vội vàng né tránh,"Không cần không cần!"

Khố Nhĩ Ban nói tiếng Trung không tốt, nhưng đơn giản có thể hiểu được, vội vàng nói một loạt tiếng Tajik với Cận Trọng Sơn.

Tư Dã đoán rằng người cha này đang đổ lỗi cho con trai mình vì đã bắt khách làm việc.

Dọn dẹp thỏa đáng, Tư Dã đi theo Cận Trọng Sơn đến con phố đối diện.

Huyện Tháp hoàng hôn rất muộn, trời tối cũng chậm.

Tư Dã hít thở làn gió trong vắt của cao nguyên, nhìn lên bầu trời lung linh, sâu thẳm như ngọc bích.

Những đám mây vảy cá trôi qua, tô điểm bầu trời bằng những gợn sóng.

Thực sự như biển trên trời.

Tư Dã nhìn đến xuất thần, Cận Trọng Sơn nghiêng người, "Đi theo tôi."

"Ồ, đến đây!

"Nơi họ bước vào là một khách sạn ba tầng, môi trường tự nhiên không tốt bằng thành phố nơi Tư Dã sống, nhưng coi như có thể thông qua. Hệ thống nhận phòng ở quầy lễ tân hình như có vấn đề, vài hàng khách đang lo lắng chờ đợi. Cận Trọng Sơn lên trước hỏi, nói là do mạng lag. Tư Dã hơi khó xử. Trước khi trời tối, anh muốn nhanh chóng nhận phòng, ra ngoài đi dạo, mua nước và đồ ăn nhẹ. Cận Trọng Sơn đưa tay:"Đưa chứng minh thư cho tôi."

"Hả?"

"Cậu đi qua kiểm tra an ninh đi, sau đó quét mặt, tôi ở đây chờ. Cậu quay lại tìm tôi để lấy thẻ phòng."

Tư Dã không ngại đưa chứng minh thư cho Cận Trọng Sơn.

Nhưng ý của Cận Trọng Sơn là tối nay anh ấy cũng sẽ ở khách sạn này?

"Anh… không ở nhà mình à?"

"Đây là nhà tôi."

"..."

Là thiếu gia! Làm phiền rồi!

Tư Dã đi dọc ngược theo con đường mà xe cộ chạy đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!