Chiếc xe từ từ chạy qua Tư Dã, hướng về phía đầu kia của hồ Bạch Sa.
Hầu như không có điểm tham quan và bãi đậu xe nào được khoanh và thu phí trên cao nguyên Pamir.
Nhưng các xe chở khách sẽ tự phát đậu xe ở nơi thoáng đãng, chờ đợi khách du lịch check in thoả thích.
Trên con đường này thường xuyên có khách du lịch xuống xe đi bộ, vì vậy Cận Trọng Sơn lái xe rất chậm.
Trong gương chiếu hậu, Tư Dã còn đứng ở chỗ xuống xe, cúi đầu, hai tay che mũ áo bông, không biết đang làm gì.
Chiếc áo khoác độn bông trông hơi to so với Tư Dã, làm nổi bật đôi chân thon dài.
Theo dòng xe cộ, hình bóng Tư Dã càng ngày càng nhỏ, gần như hòa vào trong núi tuyết phía sau.
Cận Trọng Sơn thu hồi tầm mắt, liếc nhìn chiếc điện thoại di động bên cạnh.
Vừa rồi hắn quên nói cho Tư Dã biết, trước khi đi về phía hồ Bạch Sa, có thể quay đầu lại nhìn.
Phía sau nơi hắn đỗ xe là dãy núi tuyết phủ sừng sững và hùng vĩ.
Mặc dù có thể nhìn thấy những ngọn núi phủ tuyết ở khắp mọi nơi trên Đường cao tốc Khách Lạt Côn Lôn, nhưng không có nhiều ngọn núi ở gần như vậy.
Hầu hết những vị khách mà hắn dẫn theo, xuống xe sẽ chạy về phía hồ Bạch Sa ở phía trước, bỏ qua kỳ cảnh phía sau.
Hắn cầm lấy điện thoại di động, đang định gọi điện thoại thì phía sau có một chiếc ô tô chạy tới, thúc giục hắn lái xe nhanh hơn.
Hắn để điện thoại di động trở lại.
Tư Dã đứng trong gió mạnh một lát, miễn cưỡng đè cảm xúc đang dâng trào của mình xuống.
Đang chuẩn bị tiến về phía trước, một cơn gió sắc bén ác liệt thổi từ núi Bạch Sa xuống.
Anh theo bản năng nhắm mắt xoay người tránh né, khi mở mắt ra, tầm nhìn đã bị núi tuyết trước mặt ép lấp đầy.
"Đệt..."
Vào lúc này, sự bất an do Cận Trọng Sơn gây ra đột nhiên tan biến.
Điều trào dâng trong lòng là sự rộng lớn và bình lặng khi hòa mình vào đất trời bao la.
Anh nhìn chằm chằm vào ngọn núi phủ tuyết, lùi lại từng bước cho đến khi mắt anh bắt đầu cảm thấy nhức nhối.
Thứ tan biến không chỉ là cảm xúc về Cận Trọng Sơn, mà còn là nỗi sợ hãi và nỗi đau tích tụ trong nửa năm qua.
Mà đây chỉ là điểm dừng chân đầu tiên trên cao nguyên Pamir.
Khóe môi Tư Dã cong lên độ cong thoải mái, xoay người đi về phía hồ Bạch Sa.
Con đường dốc xuống, quanh co rẽ vào hồ.
Nhưng lúc người ta đi trên đường lại không thể nhìn thấy khúc cua đó, như thể đi xuống như thế này, điểm cuối cùng sẽ là hồ yên ả.
Tư Dã bước đi ngày càng nhanh hơn, và sau đó gần như chạy.
Lúc anh lao đến, hồ Bạch Sa tựa như nghênh đón anh, dần dần mở ra một cái ôm ấm áp.
Dưới bầu trời quang đãng, mặt hồ trong xanh.
Ngọn núi Bạch Sa ở giữa hồ lấp lánh ánh sáng bạc, nhưng lại đổ bóng xám nhạt xuống nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!