Chương 39: (Vô Đề)

Thành phố Thành Đô, có khả năng bao dung phi thường.

Những người có kỹ năng rất dễ dàng để tìm chỗ đứng ở đây và sống một cuộc sống tốt.

Hôm đó ở quán cà phê, Tư Dã nói xong liền đứng dậy từ biệt.

Cận Trọng Sơn theo bản năng đuổi theo, bắt lấy cổ tay anh.

Ngực anh thắt lại, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, "Anh Cận, chúng ta không cần phải làm ra một mớ hỗn độn khó coi như vậy."

Cận Trọng Sơn nhìn anh chằm chằm, môi mấp máy, có lẽ muốn nói cái gì đó.

Nhưng anh đã đi trước một bước: "Trước đây anh không phải là người quấn chặt lấy người ta, em đã từng như vậy, nhưng em đã thay đổi."

"Cho nên, chúng ta đều đàng hoàng một chút đi."

Tư Dã rũ mắt, nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay nhỏ bé của mình.

Anh đã từng thích bàn tay này như vậy.

Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, có đường viền khô ráp.

Anh dán mặt lên, nhẹ nhàng cọ xát.

Cận Trọng Sơn sẽ giữ chặt gáy anh, sờ vành tai ửng hồng của anh và mái tóc vàng bị gió thổi tung bay.

Nhưng đó là tất cả trong quá khứ.

Anh chạm vào mu bàn tay Cận Trọng Sơn, tách ngón tay ra khỏi cánh tay mình.

Cận Trọng Sơn quả thật giữ thể diện như anh muốn, mặc kệ anh tách ngón tay ra.

Nhưng giây phút ấy, một góc trái tim mà chỉ mình hắn biết đang đau đớn tột cùng.

Anh rút cánh tay ra, không nhìn Cận Trọng Sơn nữa, "Em đi đây, tạm biệt."

Cận Trọng Sơn nhìn bóng lưng Tư Dã thật lâu.

Lúc khuất bóng mới trở lại chỗ ngồi, uống cạn ly đồ uống của hai người.

Hắn cảm thấy lạc lõng và hoang mang.

Tư Dã không muốn tiếp tục, sự xuất hiện của hắn không được mong đợi và đáng hổ thẹn.

Trở về ư?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị hắn phủ định.

Lần đầu tiên trong đời, hắn tuân theo sự "ích kỷ" bên trong mà đến Thành Đô.

Nếm thử một hương vị "ích kỷ" rồi thì khó có thể trở lại quá khứ vô dục vô cầu, không buồn không vui.

Hắn không biết làm thế nào mới có thể đưa Tư Dã trở lại, nhưng hắn biết một khi đàng hoàng trở về sẽ vĩnh viễn mất đi Tư Dã.

Cận Trọng Sơn vẫn ở trong khách sạn gần nhà Tư Dã, không gửi tin nhắn cho Tư Dã nữa, cũng không đến studio chặn người.

Ngày nào hắn cũng ra ngoài với máy ảnh của mình và nhanh chóng tìm thấy một công việc nhiếp ảnh hậu kỳ.

Không bận, nhận bao nhiêu đơn hàng đều do hắn quyết định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!