Chương 37: (Vô Đề)

"Anh Cận, anh đừng thấy quán này mở ở trong hẻm nhỏ, nếu không phải tôi quen biết với cô chủ, bảo cô ấy để lại một bàn thì có khi chúng ta bị chặn lại ở đây, sợ là mười một mười hai giờ cũng không ăn được!"

Bạch Tiểu Dã không chút do dự ngồi xuống ghế nhựa, áo lụa và túi xách tiện tay ném lên một cái ghế khác, vừa phác thảo lên thực đơn vừa giới thiệu với Cận Trọng Sơn bằng tiếng Tứ xuyên xen lẫn tiếng Phổ thông.

"Nhà này mổ ếch sạch lắm, anh Dã rất để ý nên toàn tới đây ăn! Dầu nóng đổ lên thịt, rắc thêm một nắm rau thơm hành lá, ôi chao không bỏ xuống được! Anh Cận, anh đến bao nhiêu cân? Một mình tôi phải làm ba cân!"

Môi trường quán nhỏ trong ngõ chờ phá dỡ thực sự đáng lo ngại.

Vóc người Cận Trọng Sơn cao, ghế nhỏ bàn nhỏ, không duỗi chân ra được.

Nhưng cũng chỉ còn lại cái bàn cuối cùng này, bên ngoài còn xếp hàng mấy chục người vừa cắn hạt dưa vừa chờ chỗ ngồi.

"Bình thường Tư Dã được bao nhiêu cân?"

"Ha ha ha, anh Cận, sao cái gì anh cũng xem anh Dã thế?"

Trên bàn đặt hai bình Duy Di, cũng là Bạch Tiểu Dã hỏi Cận Trọng Sơn uống cái gì, Cận Trọng Sơn hỏi ngược lại Tư Dã tới đây uống cái gì.

"Anh Dã không có em vẫn ăn được lắm, mỗi lần tầm hai ba con."

"Vậy thì hai ba con đi."

Bạch Tiểu cũng mở to mắt, "Hai ba con mới một cân, anh Cận à, không tới bốn cân anh ăn không đủ no! "

Cận Trọng Sơn vốn cũng không đói, Bạch Tiểu Dã vẫy tay với cô chủ: " Người đẹp, bảy cân, hơi cay! "

"Yo, khẩu vị nhạt đi rồi hả?"

"Bạn của anh Dã là người phương Bắc, không ăn cay được!"

Cô chủ lập tức nhìn về phía Cận Trọng Sơn, "Bạn của anh Dã đấy à? "

Cận Trọng Sơn nhẹ nhàng gật đầu, " Xin chào."

"Bạn của anh Dã cũng đẹp trai như anh Dã, được, cái này làm cho các anh ít cay."

Giết ếch mổ ếch cần không ít thời gian, Bạch Tiểu Dã bắt đầu lảm nhảm với Cận Trọng Sơn.

"Cửa hàng này chúng tôi cũng không biết đâu, là anh Dã nói cho chúng tôi biết đấy."

"Nhưng anh Dã quá thiếu đạo đức, anh đoán xem anh ấy dẫn bọn tôi đi ăn vào ngày nào?"

Cận Trọng Sơn lắc đầu.

"Ngày Valentine năm nay!" Bạch Tiểu Dã bi thương,

"Lúc ấy tôi vừa mới vào làm, anh Dã đã đi Nhật Bản rồi. Ngày lễ, mọi người bảo anh Dã mời khách ăn cơm. Có người miệng tiện, nói phần lớn chúng tôi đều là độc thân, ngày Lễ tình nhân không có chỗ để đi, quấn lấy ông chủ đòi mời khách."

Mi tâm của Cận Trọng Sơn nhẹ nhàng nhíu lại.

"Anh Dã chuyển tiền thật, mời chúng tôi ăn ở quán ếch này. y, ngon thật luôn ấy, anh Dã không lừa bọn tôi."

"Nhưng chúng tôi đã ăn xong, video cũng gửi cho anh Dã xem, anh ấy mới cho chúng tôi xem một tấm hình. Ôi, tôi đã tức giận chết mất!"

Cận Trọng Sơn không thể tưởng tượng được Tư Dã có thể thiếu đạo đức chỗ nào, "Ảnh gì? "

Bạch Tiểu cũng điểm một chút, "Cái này này, ôi, cô đơn cô đơn!

"Hình ảnh là một con ếch kêu cô đơn quá! Cận Trọng Sơn:"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!