Chương 3: (Vô Đề)

Tư Dã vừa dậy, Anh Cận đã không còn ở trong phòng khách nữa.

Bởi vì múi giờ cách biệt với Bắc Kinh, buổi sáng ở Kashgar rất yên tĩnh, hơn 10 giờ trên đường thành phố cổ không có nhiều người đi bộ.

Tư Dã ra ban công đứng một lúc.

Hôm nay vẫn là bầu trời bụi bặm, kiến trúc cổ xưa phảng phất được bao phủ bởi một tấm màn che màu xám vàng.

Anh không có cảm giác thèm ăn, mũi anh lại bắt đầu trở nên khó chịu.

Trở về phòng lấy thuốc xịt anh Cận cho ra, tượng trưng nhìn lướt qua hướng dẫn —— đọc không hiểu.

Anh không dễ tin tưởng người khác, cho dù là thuốc bác sĩ kê đơn, anh cũng sẽ đọc qua hướng dẫn, phát hiện có gì không phù hợp sẽ bỏ xó.

Nhưng lần này anh vứt tờ hướng dẫn sử dụng, ngẩng đầu lên xịt vào khoang mũi.

Mùi thuốc nồng, sảng khoái và mát lạnh, không hăng.

Nhắm mắt dưỡng thần, Tư Dã nhíu mày.

Anh dùng thuốc của người lạ đúng không?

Ngay cả tên của anh Cận cũng không biết, trong tiềm thức đã cảm thấy người ta đáng tin cậy, sẽ không hại anh.

Tư Dã cười.

Vài người sinh ra đã có cái khí thế này.

Không nói nhiều, không khuyên nhủ, nhưng chỉ cần một ánh mắt hay một động tác thôi cũng khiến bạn cảm thấy làm theo lời anh ta sẽ không sai.

Mũi quả nhiên thoải mái hơn một chút.

Tư Dã nghĩ, hôm nay phải hỏi tên của anh Cận, thêm wechat hay gì đó.

Có chi phí, kịp thời chuyển cho người ta cũng tốt.

Nhóm "Pamir 0706" của Tiểu Dương lập trước đó đứng đầu lịch sử trò chuyện.

Trước khi khởi hành, có một cô gái muốn thay đổi tên nhóm.

Tiểu Dương nói đây là thói quen của người lái xe đường dài bọn họ, địa điểm cộng thêm thời gian xuất phát, bằng không thì rất dễ bị nhầm.

Tiểu Dương nhấp vào xem qua, bọn họ đã đến đường cao tốc Karakoram đi qua núi Bạch Sa, đỉnh Mộ Sĩ Tháp Cách, hồ Kalakul, tới Tashkurgan.

Nhóm toàn ảnh phong cảnh.

Từng tấm từng được phóng đại, mây cao nguyên vừa to vừa thấp, giơ tay là có thể chạm tới.

Nhưng đồng đội không phải nhiếp ảnh gia, thiết bị cũng chỉ có điện thoại di động, ảnh chụp hầu như không được đẹp lắm.

Hôm nay và ngày mai đều không có sắp xếp, Tư Dã mặc một bộ quần áo chống nắng và chống cát, đội mũ, treo máy ảnh SLR, tính toán đi tới những nơi khác trong thành cổ.

Lúc trước vội vàng tìm tài xế và đồng đội, sau lại mất hơn nửa ngày làm giấy chứng nhận, ngoại trừ chợ đêm, anh còn chưa từng đi tới nơi khác.

Đã đi tới cửa, anh lại dừng lại, do dự một lát, trở về lấy khăn ngụy trang.

Không quàng, nhét vào túi.

Thời điểm này, khách homestay hoặc là đã tới huyện Tháp từ sáng sớm, hoặc là còn chưa dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!