Vào buổi trưa, tiếng ồn của thành phố cổ Kashgar vang lên.
Phòng trà lâu đời trăm năm bùng nổ tiếng nhạc, chào đón một làn sóng khách mới nghe danh mà đến.
Tư Dã trở mình, thay đổi từ đối mặt với bức tường sang hướng về phía cửa sổ.
Nắng hè đổ bóng đỏ sẫm lên mi mắt.
Anh theo bản năng giơ tay lên che ánh sáng, sau đó mới tỉnh dậy từ giấc mơ ngọt ngào.
Mở mắt ra, lông mi được ánh sáng chiếu vào trong suốt như lông vũ.
Ký ức dường như vẫn còn ở bên hồ Bạch Sa lúc rạng sáng.
Tư Dã nheo mắt nhìn mặt trời, thẳng đến khi vì đau người mà tỉnh hẳn, đồng tử bị ánh sáng lọc thành màu trà đột nhiên thu hẹp.
Anh đột ngột ngồi dậy, cảm giác kỳ lạ liên quan đến đau đớn và thỏa mãn kích thích dây thần kinh của anh một cách mãnh liệt.
Anh vô thức sờ sờ phía sau, những chuyện phát sinh lúc nửa đêm đột nhiên mơ mơ màng màng hiện rõ ra trong đầu.
Anh và Cận Trọng Sơn đã làm ở bên hồ Bạch Sa, nơi anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh không nhớ mình rời hồ Bạch Sa lúc mấy giờ.
Cận Trọng Sơn để anh nằm ở ghế sau, anh lại muốn cậy mạnh, nhất định phải ngồi ở ghế phụ.
Cận Trọng Sơn hạ ghế phụ ở mức thấp nhất, còn đặt tất cả đệm trên xe vào giữa anh và ghế ngồi.
Lái xe nhanh nhưng êm ái, khi đi qua trạm kiểm soát, anh vừa mở cửa thì đã thấy bàn tay của Cận Trọng Sơn đưa ra trước mặt.
Sau một loạt kiểm tra định kỳ, anh trở lại xe, anh không thể nhớ rõ ràng phần còn lại của cuộc hành trình.
Chỉ nhớ khi đi vào Kashgar, hầu như không có người đi bộ trên đường.
Không thể nào lái xe đến cửa hàng tạp hóa của Cận Trọng Sơn, mà anh lại mệt mỏi không chịu nổi, dường như là Cận Trọng Sơn ôm anh đến đây.
Phòng ngủ này.
Tư Dã hoàn thành ký ức, nhịp tim tăng vọt, anh cúi đầu nhìn, trên người đã đổi thành đồ ngủ.
Anh rất ấn tượng với tắm và thay quần áo.
Quần áo là do chính anh mặc, nhưng khi tắm rửa, anh dán chặt Cận Trọng Sơn, hai tay vòng quanh cổ Cận Trọng Sơn.
Trong chuyện làm nũng với bạn trai sau khi phát sinh quan hệ, con người dường như luôn vô sư tự thông.
Tư Dã nhìn về phía nửa giường kia.
Khăn tắm mùa hè được ném qua loa bên mép giường, cùng kiểu khác màu với cái anh đang che.
Tối hôm qua, Cận Trọng Sơn cũng ngủ ở đây.
Họ đã từng ngủ cùng nhau trên chiếc giường đá, từng ngủ qua giường lớn của khách sạn, lần này lại là chân chính cùng giường chung gối.
Vậy vị Cận tiên sinh đã cùng chia sẻ thân thể với anh, sáng sớm đã đi đâu?
Tư Dã xuống giường thử đi vài bước.
Mặc dù có một số cảm giác khó chịu không thể tránh khỏi, nhưng không phải là không thể chịu đựng được, cũng không đến mức để những người không biết chuyện nhìn ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!