Chương 19: (Vô Đề)

Sáu ngày trước khi Tư Dã thốt ra những lời này, thậm chí chẳng được tính là lời tỏ tình.

Đó chỉ là cái nhìn sâu sắc thuần túy nhất của một người đã giãy dụa nửa năm lần đầu tiên đến với Pamirs.

Tư Dã vì những lời nói bừa bãi của mình mà xấu hổ đến bỏng cả tai, anh không thể nào tưởng tượng được đối với Cận Trọng Sơn nó lại là lời hứa của thế gian.

Anh mở cửa trái tim Cận Trọng Sơn chỉ bằng câu nói này.

Tư Dã chuyển đến trước mặt Cận Trọng Sơn, mong muốn nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt xanh xám.

Rung động, phấn khích, xúc động...! cái gì cũng được.

Nhưng mặc dù vừa mới nói ra những lời như thế vẫn tuyệt không khách quan cũng không lý trí, ánh mắt Cận Trọng Sơn vẫn bình tĩnh như thường ngày.

Đó chính là hồ nước linh thiêng và thanh tao trên cao nguyên.

Hình ảnh phản chiếu anh ở giữa hồ, bất động, như thể sợ làm phiền anh.

Nhưng nhìn kỹ hơn một chút, vẫn có thể nhận thấy những gợn sóng nhỏ do ánh sáng bầu trời rơi xuống bắn tung tóe.

Tư Dã nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình, đột nhiên, một nỗi buồn mênh mông không thể giải thích được dâng lên trong lòng anh.

Đó không phải là nỗi đau, không phải là bi kịch, không phải là hoàn cảnh.

Vận mệnh huyền diệu nằm ở chỗ, một người xuất phát từ nội tâm, có thể được định nghĩa gần như riêng tư, thực sự có thể chiếu vào trái tim của một người khác.

Vận mệnh của họ hoàn toàn khác nhau, nhưng lại tựa như được cộng hưởng vào với nhau.

"Anh." Tư Dã kìm lòng không đậu vòng tay quanh cổ Của Trọng Sơn.

Lần trước, anh mượn rượu hôn lên môi Cận Trọng Sơn, chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến anh không thể không kiễng mũi chân.

Lần này, hồ nước mà anh khao khát đã tới với anh.

Khi cúi đầu hôn anh, mi mắt thật dài của Cận Trọng Sơn rũ xuống, giống như cánh chim đại bàng dang rộng.

Đôi môi và hơi thở của Tư Dã bị cướp đoạt, tâm trí anh toàn là những mảng màu sắc hỗn loạn.

Cận Trọng Sơn mang đến màu sắc dịu dàng mà cường thế như bản thân hắn.

Hắn cướp đi nụ hôn của anh, màu sắc cướp đi tâm trí anh.

Anh không thể suy nghĩ.

Anh không biết lông đại bào bao trùm hồ nước này là muốn nhốt lại cảm xúc bên trong, không cho anh phát hiện.

Vẫn chỉ là nhất thời giữ lại

Hoặc cả hai có đủ cảm xúc.

Khi được Cận Trọng Sơn dắt đi lên sườn dốc, Tư Dã mới tỉnh táo lại từ nụ hôn bất thình lình.

Lòng bàn tay anh rất nóng, áp vào lòng bàn tay khô khốc của Cận Trọng Sơn.

Anh muộn màng mà ngẫm ra một cảm giác tội lỗi.

Nơi này là nơi cha mẹ ruột của Cận Trọng Sơn, Cổ Lan Như Tư và Cận Xu Danh gặp nạn.

Tình yêu của họ như khúc ca chăn cừu bình dị vang vọng trên cao nguyên, thuần khiết mà thanh tao, đến từ muôn loài sinh linh rồi về với cõi trời đất vô tận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!