Còn lâu trời mới sáng, Tư Dã nằm trên đệm dày, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen.
Chị em Nhiếp Vân Thanh vươn ra bốn tay từ trong vòng xoáy lớn.
Anh liều mạng giãy dụa, cơ thể đầy thương tích, chật vật không chịu nổi, may mà không bị vòng xoáy cắn nuốt hoàn toàn.
Cuối cùng, một bàn tay khô khốc giữ chặt cổ tay anh, anh đã nguôi ngoai, nhưng đêm dài vẫn còn khắc khoải.
"Anh Cận
"Anh thăm dò kêu một tiếng. Quyết không lên tiếng nữa nếu không có phản hồi."Hả?"
"Anh...! Anh vẫn chưa ngủ à? "
"Ừ."
Tư Dã liên tục nuốt nước bọt vài lần, mới lấy hết dũng khí nói: "Anh Cận, tôi có thể ở bên cạnh anh không? "
"Lạnh à?"
"Không phải!" Tư Dã trầm mặc vài giây, "Tôi chỉ là, chỉ là muốn bên cạnh anh thôi.
"Cận Trọng Sơn không nói được, cũng không nói không được. Tư Dã vừa xấu hổ vừa có chút nản lòng. Nhịp tim ầm ầm che khuất hết thảy, anh thậm chí không thể dựa vào thính giác phán đoán hơi thở của Cận Trọng Sơn có vững vàng như thường ngày hay không."Vậy..." Anh muốn nói quên đi, nhưng đột nhiên trong bóng tối truyền đến tiếng sột soạt.
Anh lập tức ngồi dậy, chỉ thấy ánh sáng từ ngoài cửa sổ chui vào phác họa bóng lưng của Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn quay lưng về phía anh ngồi xổm trên giường đá và đang kéo chăn về phía bên này.
Anh không nhìn thấy vẻ mặt của Cận Trọng Sơn, ngay cả bóng lưng cũng không thể thấy rõ ràng, giống như một ngọn núi tuyết im lìm dưới đêm đầy sao.
Trong ngôi nhà đá Tajik không có ánh sáng này, điều duy nhất rõ ràng có lẽ là suy nghĩ trong lòng anh.
Nó phát triển điên cuồng và cứ thế tiếp tục phát triển.
Tựa như vùng hoang dã cuối cùng sẽ chạy về phía những ngọn núi.
Cận Trọng Sơn kéo chăn đệm lui về phía sau, gót chân giẫm lên chăn của Tư Dã.
Tư Dã vội vàng đứng lên giúp đỡ.
Cận Trọng Sơn bước đến phía bên kia của tấm chăn, một người đẩy và người kia kéo, hai tấm chăn nệm nhanh chóng đặt cạnh nhau.
Tư Dã kéo hơi mạnh, nệm của Cận Trọng Sơn đã đè ép bờ nệm của anh.
Anh nhìn vào một mảnh nhỏ chồng chéo, trông giống như một khe núi và một bí mật mà anh sắp không thể che giấu.
Cận Trọng Sơn nằm xuống, đối mặt với Tư Dã, "Ngủ đi.
"Tư Dã vẫn còn ngồi chồm hổm trên chăn, mặt nóng bừng. Anh cho rằng Cận Trọng Sơn sẽ quay lưng với anh hoặc ít nhất cũng là nằm thẳng. Vậy nên, anh nên nằm thế nào bây giờ? Quay lưng lại, có thể không lịch sự lắm. Người ta vì anh mà chuyển qua, anh lại quay lưng lại với người ta? Nằm thẳng cũng rất lạ. Anh chỉ có thể nhìn trần nhà, Cận Trọng Sơn có thể nhìn anh. Mặt đối mặt… Hai người đàn ông sẽ ngủ như thế này ư? Cận Trọng Sơn nói:"Cậu canh đêm cho tôi đấy à? "
"Ngủ ngủ!" Tư Dã lập tức chui vào trong chăn, nghĩ thầm bất chấp tất cả, mặt đối mặt thì mặt đối mặt!
Sau khi tiếng kéo chăn lắng xuống, sẽ không còn âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng thở.
Tư Dã nhắm chặt hai mắt lại, lại không hề buồn ngủ.
Vừa rồi anh chỉ cảm thấy đêm dài khó chịu, bây giờ hưng phấn đến nổi có mấy giây thôi mà cảm tưởng như là mấy năm.
Anh cho rằng mình đã giả bộ ngủ thật lâu, lâu đến mức Cận Trọng Sơn đã ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!