Chương 9: Chuyến thăm trại trẻ mồ Côi (2)

Mọi việc lắng xuống sau lời xin lỗi chân thành của ông Quyền với Huệ Lan và Mẫn Nhi, bà Phụng tuy vẫn còn khó chịu với em rể này nhưng cũng không có lý do gì để đuổi ông ra khỏi nhà.

Còn về cái chết của bà Hứa Kim Duyên, tuy chưa có kết luận cuối cùng nhưng ai nấy đã tự mặc định rằng bà ấy là do tự tử mà chết. Thi thể của dì ấy được bàn giao về lại cho gia đình để lo hậu sự.

Đặt bó cúc trắng lên mộ phần của dì Duyên, Huệ Lan cúi đầu một chút rồi chậm rãi lùi ra phía sau nhường chỗ cho Kim Phát và những người khác. Đứng ở một góc, cô gái trẻ lặng ngắm những bó cúc trắng được đặt khắp trên mô đất nhỏ.

Ai cũng là cúc trắng, duy chỉ có dượng Quyền thì là hồng trắng. Đúng thôi hồng là tượng trưng cho tình yêu kia mà. Nhớ lúc dượng Quyền nói tâm nguyện của dì Duyên là được hỏa táng và đem tro rải trên biển, bà Phụng, mẹ nuôi của Huệ Lan đã mắng dượng Quyền té tát.

Nhưng hình như vì vẫn nhớ những gì mình gây ra ở phòng riêng hôm trước nên người đàn ông 2 thứ tóc ấy đã nín nhịn. Rồi sau đó là để mặc cho bà Phụng tiến hành tang lễ cũng như mộ phần cho vợ mình.

Một hành động tôn trọng người chị vợ nhưng cũng là bất mãn. Huệ Lan nghĩ vậy. Có điều nàng không nói ra điều đó với bất kì ai. Nhích sang bên một chút để người mới tới có chỗ đứng, Huệ Lan nghe Ngọc Minh, con gái của ông Hưng than thở.

– Nắng quá đi! Sao mà đứng đó lâu dữ vậy? Thương quá thì chết luôn đi để còn được chôn chung một huyệt.

– Con bé này! Mày nói cái gì vậy hả?

Ông Hưng vừa được bà An đẩy đến trên một cái xe lăn lớn tiếng mắng con.

– Mau xin lỗi hương hồn của cô Út rồi xin lỗi dượng Quyền đi. Tao thiệt không hiểu mày nghĩ gì trong đầu nữa.

– Nghĩ cái gì chớ? Ai chẳng biết cái thứ ăn bám kia nhất quyết ở lại nhà cô Hai là vì muốn được chia phần miếng đất ở chợ.

Kim Khanh bất giác góp lời.

– Chớ ông ta yêu thương gì cô Út đâu. Ba không biết đó. Chớ hồi xưa để theo cô Út, ổng đã bỏ vợ con ở Việt Nam mà. Mà có khi cái chuyện cô Út bắn ba là do ổng xúi giục đó.

Một cái tát nảy lửa được giáng xuống mà trái của Kim Khanh. Ông Hưng vì quá tức giận mà đứng bật dậy để dạy dỗ thằng con trai. Kết quả Kim Khanh có ngoan hơn hay không thì không biết, nhưng thấy ông Hưng vì vận sức quá nhiều mà đau đến mức mặt mày xám ngắt. Phụ bà An đỡ ông Hưng ngồi xuống, Huệ Lan nghe người đàn ông đó không ngừng đay nghiến con mình.

– Lũ mất dạy! Tao không có thứ con như tụi bây. Nếu tụi bây còn không xin lỗi dượng Quyền thì đừng có gọi tao bằng ba nữa.

– Kìa ông, tui với ông và cả cái nhà này, ai chả biết dượng Quyền kia chỉ là đóng kịch cho mọi người xem, chớ ông ta thì yêu thương ai cho được. Bởi vợ con chung sống bao nhiêu năm ông ta còn bỏ được. Với cô Út vốn thích phụ..

Thấy ai cũng đang hướng ánh mắt khó chịu nhìn mình, nhất là bà Phụng, bà An đã vội nói chữa.

– Người như ông ta nào xứng với cô Út. Cả nhà mình và cô Hai nể tình cô Út si mê ông ta nên mới cho ông ta bước vào cái nhà họ Hứa này. Giờ cô Út mất rồi thì mình đừng có nhân từ nữa. Cái thứ tâm cơ đó mà gia đình mình cứ giữ trong nhà thì chỉ sợ có ngày một xu một cắt chúng ta cũng không có để mà hưởng đâu.

Vừa đặt mông ngồi vững trên xe lăn, ông Hưng đã tức tối rít lên.

– Bà có im..

Người đàn ông đó định nói thêm gì nữa, nhưng ông Quyền đã đột ngột lên tiếng cướp lời.

– Chị An nói không sai, tui đúng là bỏ vợ con để theo đuổi Duyên. Giờ thì tui gặp quả báo rồi. Người mình yêu thương chết đi. Tui cảm tưởng mình sống mà ngỡ như chết rồi. Nhưng chị An, chị Hai, anh Hưng và mọi người cứ yên tâm tôi cố bám lại nhà chị Hai là dự tang lễ này. Giờ chuyện đã xong nên tui sẽ đi ngay.. sẽ không có tranh chấp gì hết.

Nói hết những lời gan ruột, người đàn ông khốn khổ đó dứt khoát quay đi. Nhưng chân vừa đưa lên trước được đâu mươi bước, ông Quyền chợt quay đầu lại mà hướng ông Hưng nói.

– Anh Hưng, cảm ơn anh đã không trách vợ em. Cô ấy thật dại dột. Khẩu súng đó..

Vừa nói người đàn ông vừa mới mất vợ đó vừa bước về phía ông Hưng. Có lẽ là sợ ông Quyền lại gây chuyện nên Kim Phát, cậu trai trẻ đang đứng cạnh bà Phụng đột ngột bước lên trước.

– Dượng Quyền! Để con đưa cậu về nhà lấy đồ đạc. Có phải cô định cho dượng Quyền 30 triệu để bắt đầu cuộc sống mới không ạ? Vậy để con chuyển khoản cho dượng nhé!

Hứa Kim Phát dừng lại hướng ánh mắt chờ đợi về phía bà Phụng. Và không chỉ gã trai trẻ đó, tất cả mọi người ở đó đều nhìn về phía người đàn bà giàu có ấy mà chờ đợi. Bà Phụng lúc này biết mình không thể từ chối nên liền hướng ông Quyền mà nói.

– Tôi hi vọng với số tiền đó dượng sẽ làm lại cuộc đời.

Tiếng ồ à khen bà Phụng tốt bụng của những người đi viếng đám tang, đã làm ba mẹ con bà An khó chịu. Người này hẩy tay người kia, rốt cuộc bà An cũng nhận nhiệm vụ lên tiếng. Bà nói.

– Chị Hai à, nghĩ sao mà cho dượng ấy những 30 triệu. Thật sự là quá nhiều đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!