Đại úy Văn rít thêm một hơi thuốc nữa rồi mới vứt cái đầu lọc xuống đất. Có điều trong khi chân hãy còn đang di di cái đầu lọc để dập lửa thì tay của viên Đại úy đã lần mò tìm trong túi điếu thuốc khác.
– Anh mà hút nữa thì chỗ này không phải là nhà đại thể mà là chỗ đốt xác đó.
– Chuyện này không trách tôi được. Ai bảo cậu bỏ tôi ở đây một mình chi. Đi đâu mà lâu dữ vậy hả ông tướng?
Đại úy Văn phải dừng câu nói của mình lại. Viên cảnh sát hết đưa mắt nhìn đồng nghiệp của mình, thì lại đưa mắt nhìn cô gái trẻ mới xuất hiện.
– Vũ Dương à, ai đây vậy? Từ bao giờ cậu nhận học viên mà tôi không được biết thế?
Nhưng nói chưa hết ý thì Đại úy Văn lại lần nữa phải dừng lại. Bởi cô gái mà anh gọi là học viên kia đã kéo khẩu trang xuống.
– Cô Hứa Hà Huệ Lan.. nhưng hôm nay đâu phải ngày khâm liệm của bà Kim Duyên đâu. Hay cô muốn theo dõi quá trình giải phẫu? Nếu vậy thì phải xin lỗi cô rồi. Chúng tôi đã giải phẫu xong.
– Đại úy nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ muốn nhìn qua thi thể của dì Duyên tôi một chút.
– Vậy sao? Nhưng tôi nhớ là cô đâu phải cháu ruột của người đàn bà đó.
Biết mình đã lỡ lời, Đại úy Văn lập tức im bặt. Anh đưa ánh mắt ngại ngùng nhìn Huệ Lan.
– Xin lỗi cô!
– Đâu có gì? Bởi tôi đúng là cháu nuôi của dì Duyên mà. Đúng hơn là giữa tôi và người đàn bà đó không có quan hệ máu mủ ruột rà. Nhưng dù sao hiện tại tôi cũng vẫn còn cái danh xưng là cháu gái kia mà. Biết tình trạng thi thể của dì Duyên không vì tình cảm cá nhân thì cũng vì cần phải báo cáo với mẹ nuôi chứ ạ?
Câu trả lời thực sự đủ tình đủ lý của Huệ Lan đã làm Đại úy Văn gật gù đồng ý. Trịnh Vũ Dương nãy giờ vẫn giữ im lặng đã khẽ giương cao khoé môi. Nụ cười khẩy của ai kia làm Đại úy Văn lập tức đỏ mặt. Anh chàng hướng Vũ Dương kiếm chuyện.
– Nè, cậu cười cái gì? Không mau dắt cô Lan đây vào trong đi.
– Tuân lệnh sếp!
Vũ Dương vừa nói vừa đưa tay lên trán chào điều lệnh khiến gương mặt Đại úy Văn đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nhưng những chuyện trêu đùa đó Huệ Lan không có để tâm. Bởi nàng đang bận chú ý đến dãy nhà cấp 4 cũ kĩ tách biệt hoàn toàn với những công trình khác của bệnh viện. Có lẽ nó được tận dụng từ những phòng khám cũ mà thành, hoặc cũng có lẽ là từ khi bắt đầu xây dựng bệnh viện thì nó đã ở đấy và chưa một lần được sữa chữa làm mới.
Nhìn những mảng vừa bị bong tróc, sống lưng của Huệ Lan thoáng lạnh. Nhưng thứ làm cô gái trẻ kinh hãi hơn cả chính là cái miếu thờ nho nhỏ ở khoảnh đất trống cạnh dãy nhà. Đó có lẽ là nơi mà những linh hồn vất vưởng ở nơi này sẽ tá túc hoặc chí ít là những người sống nghĩ họ sẽ tá túc ở đó.
Nhớ khi xưa Huệ Lan còn ở cô nhi viện, nàng đã có lần nghe viện trưởng nói về chuyện này. Chuyện những người chết vì lí do nào đó chưa thể siêu thoát và họ cần một chốn ở nương nhờ, trú ẩn. Huệ Lan khi ấy nghe thì tin lắm. Bởi ma quỷ, nàng đã thấy qua rồi mà.
Nhưng khi lớn lên hay đúng hơn là khi người ấy rời đi, nàng đã thôi không nghĩ về mấy chuyện đó nữa. Để 2 người đàn ông ở lại, Huệ Lan nhấc chân bước tới chỗ cái miếu nhỏ.
Sau một lúc loay hoay cô gái trẻ cũng cắm được 3 cây nhang vào cái lư hương bằng đất cũ nát. Bên kia thấy Huệ Lan hết trầm tư rồi đi đến chỗ cái miếu nhỏ thắp hương, Đại úy Văn không kiếm được tò mò mà huých nhẹ cánh tay của Vũ Dương.
– Ngó bộ tín quá nhỉ?
– Có lẽ vì là người chứng kiến vụ việc nên cô gái ấy cũng có chút tâm trạng kinh sợ.
Đang tính gật đầu tán đồng thì điện thoại của Đại úy Văn bật kêu inh ỏi. Liếc nhanh qua dòng chữ hiển thị trên màn hình, viên cảnh sát tẻ chép miệng.
– Là sếp lớn. Sáng giờ gọi đến mấy cuộc rồi đó. Muốn anh em mình sớm kết thúc vụ này.
Rồi không biết đầu dây bên kia nói gì mà Đại úy Văn vừa cúi đầu có ý chào tạm biệt vừa bước nhanh ra cổng.
– Để ngồi vững được ở cái ghế trưởng phòng cảnh sát điều tra về trật tự xã hội thật không phải dễ. Tôi phải quay về cơ quan đây. Mọi người ở đây cô liên hệ với cậu Dương nhé!
Khẽ đáp là được ạ thì Huệ Lan đã nghe thấy bên kia gã đàn ông có tên Vũ Dương đã đằng hắng một tiếng rõ lớn.
– Tôi đã giải phẫu xong thi thể của bà Duyên. Giờ có lẽ nhân viên nhà thể đã đưa bà ấy vào lại kho lạnh rồi.
Vũ Dương lạnh nhạt nói với Huệ Lan trong khi nàng đang loay hoay mặc đồ bảo hộ. Khoác cái áo dày cộm trên người, Huệ Lan tò mò hỏi Vũ Dương.
– Biết là không phải lúc hỏi nhưng dì Duyên tôi thực sự chết do đạn bắn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!