Chương 5: Diễn biến bất ngờ (2)

Im lặng nhìn về phía bóng lưng có phần chật vật của Vũ Dương khi nói chuyện với sếp của anh ta, Huệ Lan chợt thở phào. Gã bác sĩ pháp y đó sau một lúc thuyết phục thì hình như đã có được sự đồng ý của đối phương.

– Ổn rồi! Nhưng khi vào phòng đó thì có phải mang bao tay và có sự giám sát của tôi cũng như một đồng chí công an nữa.

Khẽ gật đầu ra hiệu là bản thân đã hiểu, Huệ Lan chậm chạp đưa chân bước lên từng bậc cầu thang một

– Cô sao vậy? Mệt ư?

Vũ Dương dừng bước chân lại nhìn sâu vào trong mắt Huệ Lan.

– Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi chút đi đã. Khi nào khỏe rồi tôi sẽ cùng cô lên đó để chọn váy cho bà Duyên. Yên tâm! Tôi có thời gian nên cô không cần phải vội đâu.

– Không phải tôi mệt. Chỉ là.. tôi bị ám ảnh thôi. Với cảm ơn anh đã giúp tôi.

– Không có gì.

Vũ Dương lạnh nhạt.

– Tôi giúp chuyện này không phải vì cô đâu, mà vì ba tôi là bác sĩ riêng của bà Phụng, và không đáp ứng chuyện này thì cũng sẽ có lỗi với người chết.

Ra là vậy! Huệ Lan định nói cảm ơn với anh chàng cũng chỉ vì phép lịch sự mà thôi. Nhưng lời chưa kịp nói ra thì ở phía đối diện của cầu thang có hai nữ cảnh sát đi xuống. Vừa nhìn thấy Vũ Dương, hai người kia đã lập tức cúi chào.

– Sếp Dương! Anh lên phòng riêng của nạn nhân để lấy váy phải không ạ? Bao tay chuyên dụng đâu ạ.

Đợi cho hai nữ cảnh sát đi khuất, Vũ Dương mới mở miệng nói với Huệ Lan.

– Họ là người của bộ phận khám nghiệm hiện trường.

Huệ Lan gật đầu. Nàng cùng Vũ Dương bước vào phòng riêng cũ của bà Duyên trong sự giám sát của một viên cảnh sát canh cửa. Rộng rãi, sang trọng nhưng có chút bừa bộn. Những cái váy áo màu trắng bị vứt đầy khắp sô pha và giường ngủ.

Vũ Dương đưa mắt nhìn quanh một bận rồi không ngại mà buông nhận xét.

– Dì của cô có vẻ rất thích những màu trắng nhỉ? Cả mười cái váy là màu trắng nổi bật.

– Vâng.

Lời nhận xét của gã đàn ông trẻ tuổi làm Huệ Lan chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt người phụ nữ ấy. Cũng là một thân váy trắng dù phải di chuyển và ngồi máy bay suốt 3 ngày trời. Khi ấy dì Duyên đã nói gì với bà Phụng, mẹ của Huệ Lan nhỉ?

– Em thích màu trắng lắm!

– Tôi nhớ rồi! Sở thích đó bắt nguồn từ cô bạn cùng lớp với dì phải không? Trúc Uyên.. một đại tiểu thơ và thích diện màu trắng. – Bà Phụng lúc đó đã góp lời như thế.

Ngồi đằng sau xe, bà An cũng chép miệng nói: – Ai chứ em cũng biết cô gái đó. Cổ có tới nhà em nhờ anh Hưng vài chuyện. Thiệt! Đẹp mà lại thích mặc đầm trắng khiến em cứ ngỡ cổ là một thiên sứ không đó.

Câu nói của bà An vừa dứt thì bà Duyên đã bật cười lên một cách thích thú. Tiếng cười khanh khách vui vẻ ấy của bà Duyên tới giờ Huệ Lan vẫn còn nhớ rất rõ.

Trao cái đầm trắng mà bà Duyên đã mặc hôm xuống máy bay cho Vũ Dương, Huệ Lan lần nữa nhìn lại người phụ nữ đã nhắm chặt mắt trong túi xác. Thế là hết một kiếp người rồi sao?

Đánh bánh lái sang trái để xe ôm lấy cái vòng xuyến trước mặt. Đại tá Văn đưa mắt nhìn sang người đang ngồi ở ghế phụ.

– Vũ Dương à, cậu nghĩ sao về vụ này? Hiện trường camera ghi lại thì đều cho thấy bà Kim Duyên tự sát nhưng ông Quyền, chồng của bà ấy lại nhất mực không tin.

– Vậy trước khi sự việc xảy ra bà Duyên có biểu hiện gì lạ không? Hai vợ chồng tự cách ly trong phòng tận bảy ngày đó có khi nào bà Duyên bị trầm cảm không?

– Tôi cũng đã hỏi ông Quyền câu hỏi tương tự nhưng ông ta khẳng định là vợ mình rất vui vẻ. Ăn uống rất ngon miệng. Và cũng hay nhắn tin cho bà Phụng và ông Hưng để tám chuyện gì thì ông Quyền lại bảo không biết.

Vũ Dương nhìn con đường vắng người qua lại, không đừng được mà buông tiếng thở dài. Anh chép miệng.

– Vậy lời khai của những người khác thì sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!