Bàn cơm rộng rãi lần đầu tiên chỉ có 2 con người. Huệ Lan cũng không còn chọn 1 ghế ngồi xa bà Phụng như mọi lần nữa. Nàng ngồi ngay bên cạnh người mẹ nuôi mà nàng rất tôn tọng, nhưng cũng rất kính sợ.
Ở bên nhìn thấy đôi bàn tay của ai đó đã ướt nhẹp bởi mồ hôi và đang run lên từng chập, bà Phụng thở hắt ra 1 tiếng não nề. Từ khi những người em của bà nói những lời xúc phạm tới Huệ Lan, bà đã cảm thấy con bé không ổn.
Có điều mãi những đứa em đó của bà lại không chịu ra về.. Đẩy chén sép cua đến trước mặt Huệ Lan, bà Phụng nhỏ giọng an ủi:
– Con không cần phải để ý đến mấy lời đó của các cậu mợ. Họ chỉ nhất thời nghĩ không thông nên mới phun ra những lời khó nghe đó thôi. Mau ăn đi!
Nghe lời bà Phụng, Huệ Lan múc lấy 1 muỗng súp đưa lên miệng. Có điều rõ ràng mùi vị của nó không tệ, nhưng không hiểu sao đưa lên miệng Huệ Lan thì nó lại đắng nghét, khó nuốt đến lạ.
Cuối cùng sau những bận phân vân, rốt cuộc Huệ Lan cũng phải lên tiếng. Nàng ngập ngừng:
– Mẹ à, chuyện hoàn thành hồ sơ nhận con nuôi kia.. có thể không làm được không ạ? Con thấy thế này cũng rất ổn rồi mà.
– Vậy con không định tiếp nhận công ty hoặc những tài sản khác của mẹ sao? Chúng trị giá tận 1000 tỷ đó.
– Mẹ có ý cho con thì thật lòng con rất biết ơn mẹ. Nhưng nhiều tiền để làm gì khi những người xung quanh mình sẽ ghét mình, nên con..
Huệ Lan dừng lại. Nàng cúi đầu im lặng. Hình ảnh của dượng Quyền rồi dì Út Duyên vào những giây phút cuối đời như không hẹn mà cùng chạy ngang qua đầu Huệ Lan. Đúng rồi, nhiều tiền để làm gì chớ.
Chợt đại não chậm lụt của Huệ Lan nhớ đến chuyện gì đó. Nàng vội ngẩng phắt đầu nhìn bà Phụng thăm dò. Người đàn bà kia hình như cũng nhận ra điểm khác thường của con gái nên bà đã hướng Huệ Lan mà hỏi han.
– Có chuyện gì sao? Con nhớ ra chuyện gì hả?
– Dạ, cũng gần như vậy.
Rồi Huệ Lan kể cho bà Phụng nghe chuyện nàng đã gặp vợ trước và con trai của ông Quyền.
– Họ xin con nói với mẹ cho họ được tổ chức lễ tang cho dượng Quyền. Đứa con trai của dượng Quyền hình như rất thương ba của nó.
– Là do thằng đó hứa sau khi xin được mảnh đất ở chợ, xây nhà xong thì sẽ đem nó về ở chung. Mẹ cũng không phản đối. Chỉ ngặt là dì Út con lại nghĩ không thông.
Dừng lại 1 lát để nhìn thẳng vào mắt của Huệ Lan, bà Phụng hỏi nàng.
– Con nghĩ có khi nào mấy cuốn sổ đỏ và tiền của mẹ đã được dượng Quyền con đưa cho thằng nhỏ đó cất giữ không?
– Cái này thì Đại úy Văn cũng có nghĩ tới rồi. Nên anh ta đã cho người đến soát nhà của 2 mẹ con họ ngay lúc đó luôn. Nhưng không có thu được gì cả. Mà mẹ có thấy không? Mọi việc càng lúc càng khó hiểu. Bởi này nhé, đặt giả thuyết là dượng Quyền là người đặt súng và xúi dì Út bắn cậu, thì sau đó điện thoại của dì Út đã đi đâu. Rồi sau đó, sau khi cướp được 1 số tiền lớn và sổ đỏ của mẹ rồi thì sao dượng ấy lại tự tử?
– Hoặc có ai đó đã giết dượng ta để cướp tiền? Ai đó biết dượng ta đã tiến hành vụ cướp két sắt của mẹ.
"Bị giết bởi ai đó và ai đó biết dượng Quyền đã tiến hành cướp két sắt của mẹ tôi..". Huệ Lan nhìn lại tin nhắn 1 lần nữa rồi mới bấm nút gửi đi. Quả tình nàng không muốn gửi tin nhắn cho gã bác sĩ pháp y "nghênh" đó đâu. Nhưng thật là Huệ Lan nàng không còn biết chia sẻ chuyện này với ai khác.
Và với Trịnh Vũ Dương thì chí ít anh ta cũng là công an và số lần Huệ Lan gặp anh ta cũng nhiều hơn hẳn Phan Kiến Văn. Dòng suy nghĩ của Huệ Lan chợt khựng lại. Nàng đang nhớ về tin nhắn lúc sáng của Mẫn Nhi.
Ừ, là tin nhắn lúc sáng của Mẫn Nhi. Huệ Lan cũng đã xem qua ảnh chụp lại nét chữ của người đó. Nhưng thật sự là người đó? Dòng suy nghĩ của Huệ Lan lần nữa bị ngắt quãng và lần này là do điện thoại của nàng đổ chuông báo có tin nhắn tới.
Lật màn hình ra xem, Huệ Lan không kiềm được mà trừng lớn đôi mắt. Thực sự là ngạo mạn quá đi thôi.
Chờ đến nửa ngày mà đối phương không nhắn tin đáp trả, khóe môi Vũ Dương có chút giương cao. Anh không phải đang vui, phải là đang đắc ý thì đúng hơn. Trứng mà đòi khôn hơn vịt..
Cô ta cũng chỉ là giúp Vũ Dương 1 chút chuyện ở chỗ móng tay của ông Quyền thôi mà, giờ đã đòi góp ý phá án này nọ. Không có kiến thức gì mà đòi làm việc với dân chuyên nghiệp. Hay đúng như Kiến Văn nói, cô gái này có ý với Vũ Dương.
Đúng rồi. Phải như vậy thì khi anh mỉa mai, hay tỏ ý khinh thường mà cô ta vẫn không có phản ứng hoặc lời qua tiếng lại gì với anh.
Gật gù khen lập luận của chính mình, Vũ Dương đọc lại tin nhắn của mình vừa gửi đi.
"Cô định làm Conan hoặc Holmes ngoài đời thực đó hả? Đừng có mà ảo tưởng!"
Đúng vậy. Đừng có mà ảo tưởng.. Rồi 1 suy nghĩ thoáng qua làm Vũ Dương không ngần ngại mà cầm điện thoại lên, và bấm nhanh xuống vài chữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!