Chương 9: (Vô Đề)

Kỳ nghỉ đông, Trác Nhĩ kiếm được một job part

-time ở một công ty quảng cáo trong thành phố, mỗi ngày ngồi làm nửa buổi. Trác Hồng bảo cô đúng là biết lo xa, thấy Lâm Khác sắp cầm được offer, Thần Tài sắp đi, là sốt sắng tìm "nhà mới" liền.

Trác Nhĩ lười đáp lại câu đùa, chống nạnh bảo: "Trong nhà mình, mẹ như con gái, còn con mới là mẹ."

"Được thôi, vậy Tết này dì hai mày qua, mày chịu trách nhiệm tiếp đãi nhé."

"Dì ấy với con đoạn tuyệt rồi, con tiếp đãi kiểu gì?" Trác Nhĩ nhíu mày, "Tết dì ấy không đi thăm con trai à?"

"Dì cũng là người đáng thương. Cái ông chồng cũ sống chết không cho dì đi thăm con. Nói là ly hôn do dì đi làm đa cấp cho oai vậy, chứ một bà nội trợ nếu không đến bước hết đường sống thì ai muốn liều mạng đi kiếm tiền. Toàn mấy ông chồng vô dụng ép ra cả."

Câu này nghe cũng chẳng sai.

Trác Hồng lại nói: "Con nhà nghèo sớm phải gánh vác. Cả đời này mẹ trông vào mày. Mày phải luôn tiến lên, sau này nhất định đừng có đi làm bà nội trợ gì cho mẹ nhé."

Trác Nhĩ cãi lém lỉnh: "Con có một cô con gái quá tuổi bốn mươi như mẹ rồi, còn kết hôn làm bà nội trợ gì nữa."

Tan làm, Trác Nhĩ ghé qua xem tiến độ shop mới nhà Chu Bích Dã đang sửa. Vừa hay Lâm Khác cũng có mặt.

"Dì hai của tôi hôm nay lại tới." Trác Nhĩ đột ngột nói với Lâm Khác.

"Vậy là tôi lại phải gặp... phụ huynh của cô à?" Lâm Khác liếc bộ áo dạ cô đang mặc, đúng là người đi làm, biết ăn vận rồi đấy.

Trác Nhĩ trừng anh một cái: "Tôi chỉ nói vậy thôi."

Lâm Khác thu ánh nhìn về: "Dì hai chẳng phải đã thôi đa cấp rồi sao?"

"Nhưng hình như lại đang làm cái gì gọi là vi thương... vi thương là gì?"

"Bán hàng trên WeChat, trên mạng xã hội."

"Dì ấy bán mặt nạ. Anh thấy tin nổi không?"

"Khả năng là hàng 'ba không' đấy."

"..."

Trên đường về, Lâm Khác dặn cô đang ngồi ghế sau xe đạp: "Tôi đi rồi, cái xe này để cho cô nhé."

"Tôi không quen chạy xe anh."

"Còn chê nữa."

"Anh không thể để lại cho tôi cái gì ngon ngon hơn à?"

"Dựa vào đâu. Cô là gì của tôi chứ?"

"Tôi..."

Ngượng quá, Trác Nhĩ nhảy phắt xuống.

Thích thì ngồi, không thích thì thôi, Lâm Khác lập tức đạp nhanh bỏ đi. Nhưng chưa đầy năm phút, anh lại vòng xe quay lại, ngửa mặt nhìn bầu trời xám chì: "Pin khó qua cửa an ninh, tôi để luôn máy ảnh cho cô."

Trác Nhĩ lại ôm eo anh. Trời bắt đầu lất phất tuyết. Ngước nhìn một lúc, cô khẽ nói: "Nghê Thành sắp có metro rồi."

"Dân đông thế, lẽ ra phải có từ lâu."

"Khi nào thì anh đi?" Có lẽ đây mới là câu hỏi chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!