Chương 8: (Vô Đề)

Nghỉ hè, Lâm Khác lên Thượng Hải, đi mà bí ẩn như mèo.

Trác Hồng hỏi Trác Nhĩ có phải anh đi chốt chuyện thực tập không. Trác Nhĩ lắc đầu, cô chả biết gì cả. Quan hệ nhạt đi rồi, Lâm Khác không còn chuyện gì chịu nói sâu với cô nữa.

Trác Hồng bảo: "Trong đám họ hàng của nó, chắc chỉ có cô ruột là coi nó không tệ. Sau này nó chắn chắn sẽ lên Thượng Hải phát triển."

Trời cao đất rộng, chim mặc sức bay, huống hồ Lâm Khác xưa nay có phải chim sẻ quanh mái hiên đâu, càng không phải loại én sẻ. Trác Nhĩ cảm thấy anh đến đâu cũng sẽ xoay sở rất giỏi.

"Tiêu Mộng với Bích Dã cưới rồi, quán làm ăn càng ngày càng khấm khá, sang năm Lâm Khác cũng tốt nghiệp... còn mày? Sau này định ở lại Nghê Thành không?"

"Con mới năm hai mà, gấp gì."

"Mẹ nói thật, làm cô nuôi dạy trẻ có gì là không hay. Tỷ lệ sinh năm sau cao hơn năm trước, biết đâu hai năm nữa lại cho sinh hai con, trường mầm non chắc chắn càng ngày càng nhiều..."

"Rốt cuộc mẹ vẫn muốn con ở lại Nghê Thành chứ gì?" Trác Nhĩ nhìn Trác Hồng. "Miệng thì kêu phiền, chứ trong lòng đâu nỡ để con đi."

"Đúng chứ sao, bây giờ mày là cây hái ra tiền của mẹ mà."

Ngày tháng rốt cuộc cũng vào guồng. Trác Nhĩ nằm trên ghế bố trước cửa tiệm hóng mát, ký ức trôi băng về mùa hè năm ngoái, khi ấy còn lo học phí với sinh hoạt phí, vào quán bún mãi chỉ dám gọi bún chay, giày vải giặt xong hôm sau nếu chưa khô thì đành xỏ đôi giày du lịch của Trác Hồng.

Ngày gom đủ học phí, cô đãi đám Lâm Khác một bữa, đó là lần đầu tiên cô dám gọi lắm món mặn đến thế.

"Mẹ, mẹ không liên lạc với lão già kia nữa chứ." Trác Nhĩ là cái mệnh hay lo, lúc nào cũng sợ đời sống yên ổn chẳng kéo dài.

"Lão nào?" Trác Hồng giả ngơ.

"Từ Quang!"

"... Không."

Lâm Khác thực ra không đi Thượng Hải thực tập. Anh nhận mấy mối gia công ngoài, còn giới thiệu cho Trác Nhĩ hai đơn làm ăn, về rồi thì suốt ngày như bóng với hình, nay đây mai đó.

Khai giảng xong, phó viện trưởng Khoa Luật gọi anh lên nói chuyện, hỏi anh rốt cuộc tính đường tương lai thế nào. Anh bảo cần nghĩ thêm một thời gian, đến khi chốt rồi biết đâu còn phải nhờ thầy giúp.

Ai nấy đều thấy Lâm Khác là mầm non học luật rất sáng. Ngoài giờ học anh gần như dồn hết cho việc kiếm tiền thêm, vậy mà thi cử lần nào cũng khiến thầy cô không bắt bẻ vào đâu được.

Chu Bích Dã cũng hỏi anh: "Thật không đi thực tập ở hãng luật nữa à? Có ảnh hưởng tốt nghiệp không?"

"Lo xong hết rồi, yên tâm."

Hôm ấy có một người đàn ông trung niên vào quán hỏi Lương Tiêu Mộng. Trác Hồng từng gặp bao kiểu đàn ông, liếc cái là biết gã này chẳng phải thứ tử tế.

"Con bé không ở đây. Ông là gì của nó?"

"Tôi là bố nó."

Trác Hồng khựng lại. Bố ruột Lương Tiêu Mộng mất lâu rồi, cô ấy chỉ có một gã dượng b**n th** chẳng muốn nhắc tên.

"Lương Tiêu Mộng không có bố." Trác Hồng lườm gã một cái, ra ý tiễn khách.

"Cô đưa cái này cho nó. Nói với nó, tôi nuôi nó mười năm, đến cưới xin mà cũng chẳng buồn báo một tiếng, tôi với mẹ nó chạnh lòng lắm." Gã không dây dưa nữa, đặt xuống một phong bì không dán kín rồi đi.

Trước khi cất đi, Trác Hồng ước chừng thấy nặng tay, không phải thư, cũng chẳng phải tiền, giống một xấp ảnh hơn. Trực giác bảo bà, với Lương Tiêu Mộng đây chắc chắn không phải thứ hay ho gì. Đợi Tiêu Mộng về, bà nằng nặc đòi mở cùng.

Lương Tiêu Mộng lại nói: "Thôi đừng mở. Ông ta rành máy tính, nếu thực sự muốn làm cháu ghê tởm thì gửi ảnh thẳng cho cháu là xong. Ông ta đưa cho dì, chính là muốn dì mở ra xem, muốn làm bẩn mắt những người quanh cháu thôi."

"Trong đó là gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!