Chương 6: (Vô Đề)

Sau khi quán đồ kho chính thức khai trương, Lâm Khác lên các group trường và Tieba đăng bài PR khuyến mãi, Trác Nhĩ cũng tận dụng mối bán sữa trước đây để làm truyền thông. Vì hương vị ngon, bà chủ lại khéo léo biết đối nhân xử thế, ngay trước kỳ nghỉ đông, quán đón một làn sóng khách cao điểm.

Lúc rảnh, Lương Tiêu Mộng hỏi Trác Nhĩ: "Vẫn chưa làm hòa với Lâm Khác à?"

Không thể làm hòa. Trác Nhĩ không phải kiểu dễ nhún nhường, mà Lâm Khác cũng chẳng chịu tự xuống thang cho mình.

Trác Hồng thấy hai đứa nhỏ đúng là ngang bướng, có chút chuyện cỏn con mà ầm ĩ tới mức này, bèn bảo Trác Nhĩ mang hoành thánh qua cho Lâm Khác. Trác Nhĩ có đi, nhưng đặt đồ trước cửa, bấm chuông rồi đi luôn, Lâm Khác cũng không ra gọi lại.

Trác Hồng làm bộ thở dài: "Đúng là mẹ nhìn nhầm rồi, trước đây còn thấy hai đứa hợp phết. Thôi nhá, hai cái nết nóng như nhau thì đừng phát triển tình cảm nữa."

"Con với anh ta vốn không chung đường!"

"Ôi, mẹ thấy lúc tốt với nhau thì ngày nào chẳng chạy bộ chung, ngày nào chẳng ngắm sao chung cơ mà."

"..."

Điều Trác Nhĩ không bao giờ nghĩ tới là người khiến cô với Lâm Khác chấm dứt chiến tranh lạnh không phải Lương Tiêu Mộng, không phải Chu Bích Dã, cũng không phải Trác Hồng, mà là dì hai của cô.

Hôm trước giao thừa, dì hai

- ăn chơi lố lăng nhưng có vẻ thật sự phát tài

- từ Bắc Kinh về.

"Chị, đây là đồ dưỡng da, thực phẩm chức năng của chị... ờ đúng rồi, còn hai chiếc áo lông chồn nữa, nặng quá, để ở cốp sau xe, lát xuống lấy." Dì hai cũng khoác áo lônv chồn từ đầu tới chân, đeo vòng cổ, khuyên tai to bản lấp lánh, trên trán như sắp hiện ba chữ "đại gia mới nổi".

"Trác Nhĩ, cái này của cháu, điện thoại Apple mẫu mới nhất đấy. Sinh viên các cháu chắc hiếm ai dùng Apple ha."

Hộp máy mới tinh, còn nguyên seal rơi vào lòng bàn tay Trác Nhĩ, cô ngửi thấy một mùi đạn bọc đường.

Dì hai đúng là kiếm được tiền nhờ đa cấp, chính là dự án lần trước bà cực lực khuyên Trác Hồng rót vốn. Nhân lúc hai chị em đang hàn huyên ngoài phòng khách, Trác Nhĩ chui vào phòng tra cứu thông tin công ty nọ.

Điều khiến cô kinh ngạc là mấy công ty đa cấp bây giờ đúng là biết "làm ăn": biết đóng gói hình ảnh, biết lách luật, nhìn lướt qua thì chẳng thấy vấn đề gì.

"Chị nói thật đi, có hối hận không?"

Trác Nhĩ ghé mắt nhìn trộm qua khe cửa nét mặt của Trác Hồng, quả nhiên người phụ nữ vĩ đại mà cũng rất đời thường ấy hoàn toàn kháng cự không nổi mê hoặc này, đến cả bộ móng sơn chưa đẹp của dì hai bà cũng đưa tay v**t v*, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Dì hai, dì kiếm được bao nhiêu rồi? Cháu biết dì giỏi, nhưng vẫn muốn nhắc dì một câu: tiền vào tay thì biết dừng đúng lúc..."

"Ôi dào, cần gì cháu dặn. Lần này dì đâu có ngốc. Này nhé, tiền kiếm được, dì xây nhà cưới cho cậu cháu, thay cho bà ngoại một bộ răng xịn, giờ thì lại về sắm sửa cho hai mẹ con nhà cháu đây."

Mắt Trác Hồng sáng rực: "Kể chị nghe xem, rốt cuộc bên các người vận hành thế nào?"

"Là như vầy nha..."

Không chen nổi lời, Trác Nhĩ nhìn đống hàng hiệu trên bàn trà, bỗng thấy một đầu kiến thức của mình hóa thành bông gòn đánh vào tấm thép.

Ở đời, tiền tươi thóc thật mới là thứ chứng minh năng lực và giá trị của một con người, bất kể là đường vòng hay lệch lạc, chừng nào còn chưa đụng tới rào cản pháp luật, thì trước cảnh nghèo và túng quẫn, câu "tôi thật sự kiếm ra tiền" còn thuyết phục lòng người hơn cả điều luật và chân lý.

Nghe Trác Hồng quyết chí theo dì hai lên Bắc Kinh phát triển, Trác Nhĩ bèn ấn chuông nhà Lâm Khác.

Trác Nhĩ bấm chuông luôn hai cái, như tín hiệu riêng vậy. Lâm Khác biết là cô, tưởng lại là kiểu đặt đồ trước cửa rồi đi nên lững thững tới "mắt mèo".

Lần này người vẫn đứng ngoài.

Nhịp thở của Lâm Khác chợt không thông. Gì đây? Tới giảng hòa à?

Cửa mở ra, Trác Nhĩ thấy cái mặt ngái ngủ của Lâm Khác, giữa sự ngượng ngập khi chiến tranh lạnh đột ngột kết thúc, cô buột miệng: "Giờ giấc gì rồi? Anh là heo hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!