Đêm khuya mưa lâm râm, Chu Bích Dã che ô đi theo sau một gã đàn ông to cao trông vô cùng mờ ám, mà gã đó thì lại đang bám theo Lâm Khác.
Lâm Khác hôm nay ngồi gõ code liền một mạch sáu tiếng đồng hồ, người rã rời cực điểm, hoàn toàn không phát hiện có người theo sau.
Một giọng nam khàn khàn thô lỗ gọi thẳng tên anh, anh quay đầu lại với đôi mắt mỏi nhừ, ngay sau đó liền nghe gã gọi mình là "thằng ranh con".
Xong đời rồi. Đây chính là tên tay chân mà anh đã báo công an mấy hôm trước, giờ tìm tới cửa rồi.
"Thất nghiệp à? Giờ đến gây sự?"
Lâm Khác tuy nhìn không to con bằng đối phương, nhưng tuyệt không phải kiểu người gặp "thù cũ" là quay đầu bỏ chạy.
"Cậu biết mình đắc tội với ai không hả?" Gã đàn ông tiến sát lại, ra vẻ sắp vung tay động thủ.
Lâm Khác nhìn nắm đấm gã ta, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bình thản hỏi: "Anh Vương? Hay anh Lý? Hay cái anh bị xử tù một năm kia..."
Câu còn chưa dứt, nắm đấm đối phương đã phang tới.
Anh vừa định né tránh, thì gã đàn ông kia bỗng loạng choạng mất thăng bằng, bổ nhào vào đống hàng hóa chất đống trước cửa tiệm tạp hóa bên đường.
"Anh Dã?!" Lâm Khác trông thấy người sau lưng gã kia là Chu Bích Dã, mắt lập tức sáng rực như sao. Không phải cứu tinh giáng thế thì là gì?
Chu Bích Dã không nói lời dư thừa, nhân lúc gã kia còn chưa hoàn hồn, nắm tay Lâm Khác lôi đi.
Lâm Khác vừa đi vừa lầm bầm: "Thực ra chưa chắc là tôi đánh không lại hắn, nhưng đánh nhau ấy mà..."
"Tiểu khu có bảo vệ không?" Chu Bích Dã cắt thẳng vào vấn đề.
"Chắc có..."
"Có hay không?"
"Chắc là có."
"Vậy tôi đưa cậu đến cổng tiểu khu."
"Anh đưa tôi?" Lâm Khác thấy là lạ.
Chu Bích Dã giãn mi: "Con trai thì không thể được bảo vệ chắc?"
"... Được chứ." Nhưng mà rõ ràng hai người cao to như nhau mà?
Hai người đi trong yên lặng một đoạn, đến cổng khu nhà của Lâm Khác thì trời đã tạnh mưa.
"Không vào ngồi một lát à?" Lâm Khác mời.
"Trễ quá rồi, tôi phải về với Tiểu Mộng."
Lâm Khác giơ ngón cái lên: "Người yêu tốt số một Trung Quốc."
Chu Bích Dã dừng lại một chút, rồi hỏi: "Cậu có phải thích Trác Nhĩ không?"
"Hả?"
"Mộng bảo tôi hỏi."
Anh này đúng là thành thật quá mức, gặp chị Mộng là gì cũng chịu, Lâm Khác khẽ cười: "Chị Mộng cũng nhiều chuyện thật đó."
"Nếu cậu thích thì đừng có suốt ngày cãi nhau với cô ấy. Có gì thì nói thẳng ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!