Một ngày bị bên quản lý gọi điện ba lần giục đóng phí dịch vụ, Lâm Khác hết cách, nhận thêm một job cày thuê game.
Tám giờ tối Trác Nhĩ đến quán net nhận ca, vừa lúc Lâm Khác đến, đưa chứng minh thư và hai quyển sách cho cô.
Hôm đó Từ Quang rủ người về nhà đánh mạt chược cả ngày, Trác Nhĩ vì phải trực đêm nên ban ngày không chợp mắt được, bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, che miệng ngáp dài: "Gì thế, sách gì vậy?"
"Cô tự xem đi."
Trác Nhĩ không nhìn tên sách đầu tiên mà nhìn thấy ảnh trên chứng minh thư của anh, ánh mắt sáng quắc, buồn ngủ giảm đi một nửa. Hai người hộ khẩu cùng nơi, làm giấy tờ cũng gần như cùng lúc, mà tại sao ảnh anh lại đẹp trai đỉnh cao y như ngoài đời? Đúng là nhân viên chụp ảnh chứng minh thư ở công an thiên vị mà!
Lâm Khác ngắt dòng suy nghĩ của Trác Nhĩ về nhan sắc mình: "Chỗ bên trong kia hoặc là hút thuốc, hoặc là lén lút yêu đương. Cô kiếm chỗ nào gần quầy thu ngân cho tôi ngồi nhé."
"Gần đến mức nào? Không thì anh ngồi kế bên tôi luôn cho rồi." Trác Nhĩ liếc nhìn gương mặt y chang trong ảnh, rồi thật sự chọn cho anh vị trí rất rất gần mình.
"Được, chị đại ra tay có khác."
"Tôi nay anh bận lắm hả?"
"Cũng hơi."
"Vậy rảnh 10 phút dạy tôi đăng bài đa tài khoản được không?"
"Phải cầu xin tôi đã."
Trác Nhĩ liếc xéo: "Không dạy thì thôi."
"Gớm chưa, hung dữ vậy. Con gái mà dữ quá thì khó kiếm bạn trai đấy."
Trác Nhĩ chống nạnh: "Tôi có bạn trai hay không chẳng sao, anh mà cứ lắm lời thế này thì kiểu gì cũng ế bạn gái."
"Vậy mình thi coi ai ế lâu hơn." Lâm Khác cười hì hì, chỉ vào hai quyển sách, "Đọc xong nhớ trả tôi nha."
Một cuốn tuyển tập văn của Uông Tăng Kỳ, một cuốn nhập môn Photoshop, đều đã cũ tầm 50%, trong sách còn có rất nhiều ghi chú tay. Trác Nhĩ từng thấy chữ anh viết, mấy dòng note đó rõ ràng là của anh.
Cô cầm lên cuốn tuyển tập, tặc lưỡi, không ngờ tên này lại là thanh niên văn nghệ thích đọc tản văn.
Về sau Trác Nhĩ mới biết, dân làm nội dung thường thích đọc Uông Tăng Kỳ. Văn của ông đẹp, sinh động, sống động như chảy ra từ đời thật.
Mỗi ngày cô kiên trì trích đoạn nửa tiếng, đọc hết một cuốn, mất đúng một tuần.
"Đọc xong chưa?" Tối hôm đó, Lâm Khác lại gõ lên bàn cô.
"Anh giục cái gì." Trác Nhĩ đang cày viết bình luận để kiếm tiền.
"Không giục mà hỏi thăm thôi. Có đoạn nào không hiểu không, cần tôi chỉ cho chút không?"
Cô phát hiện tên này đối với người khác thì khiêm tốn, mà cứ đến trước mặt cô là lại thích làm "giáo sư".
"Phí dịch vụ nhà anh đóng chưa?"
Lâm Khác nhún vai, mở sách hướng dẫn ra, thấy nếp gập mới chỉ tới trang 5: "Còn chưa kịp học đây."
"Thời gian đâu ra mà học?"
"Ban ngày cô ngoài ngủ ra thì làm gì?"
"Anh quản cả cái đó hả?"
"Quan tâm cô mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!