Lâm Khác học luật tại một trường đại học hàng đầu ở Nghê Thành, cách khu đại học không xa. Vì vài lý do gia đình, anh không muốn tiếp tục học luật, từ kỳ hai năm nhất đã bắt đầu mày mò nghiên cứu trò chơi điện tử và các chương trình nhỏ.
Anh thường xuyên lảng vảng ở tiệm net của anh Thiết. Anh Thiết phát hiện anh có chút tài năng chơi game, bèn giới thiệu vài việc đánh thuê game, lấy chút phí môi giới. Chẳng bao lâu, anh tự học viết code, nhận thêm vài dự án game ngoại tuyến.
"Anh hay đến tiệm net, sao tôi chưa từng thấy anh nhỉ?" Trác Nhĩ hỏi.
"Lỗi tại tôi, không đủ đẹp trai để lọt vào mắt cô." Gã này miệng lưỡi sắc sảo. Trước đây anh chỉ đến ban ngày, Trác Nhĩ làm ca đêm đương nhiên không gặp.
Đẹp trai mà lắm lời thì hết đẹp. Trác Nhĩ nói chuyện với anh luôn thấy nhức đầu.
"Học gì, trường nào?" Lâm Khác hỏi cô.
"... Sư phạm mầm non."
"Giỏi vãi."
"..." Giỏi ở đâu chứ? Trác Nhĩ thật sự không nói nổi với anh.
Lương Tiêu Mộng thì lại rất thích trò chuyện với Lâm Khác. Anh miệng độc nhưng thú vị, có thể khiến cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, nhưng cũng biết cách chọc người vui. Trường của Lâm Khác từng là nguyện vọng một của cô ấy, nhưng khi đó cô ấy thiếu năm điểm nên trượt.
Cô ấy và Lâm Khác đều thuộc tuýp ham học. Trong mắt Trác Nhĩ, cả hai đều là học sinh giỏi.
Biết hai cô gái là "chị em phá sản", Lâm Khác giới thiệu cho Lương Tiêu Mộng một công việc dịch thuật trực tuyến. Công việc nhiều, thô sơ, tốn thời gian, nhưng thu nhập khá.
Khi hỏi Trác Nhĩ biết làm gì, cô tối sầm mắt, bảo ngoài viết văn còn tạm được, còn lại chẳng biết gì.
Lâm Khác suy nghĩ hai ngày, bảo cô tải Weibo, theo dõi hết các ngôi sao có tài khoản, tìm hiểu đường cong nhiệt độ của Weibo.
Năm 2013, thời đại Weibo chính thức bùng nổ. Thùng vàng đầu tiên của Trác Nhĩ đến từ việc làm "thủy quân".
Bình luận ngắn dưới mười chữ, một bài một hào, trên ba mươi chữ hoặc trả lời kiểm soát bình luận thì ba hào, bài viết gốc chân thật, năm hào. Trác Nhĩ mở mắt là "XXX đẹp trai quá", nhắm mắt là "XX ở Hàn chịu đủ ấm ức, mong mọi người ủng hộ anh ấy về nước phát triển...", viết đủ kiểu bình luận, làm fan cuồng giả tạo nhất, kiếm tiền thiếu lương tâm nhất.
Cô của Lâm Khác làm ở một công ty tiếp thị ở Thượng Hải, thường giao thiệp với các công ty giải trí, nắm nhiều nguồn lực cá nhân, mấy việc như này đều giao cho Lâm Khác. Nhưng Lâm Khác không làm không công, anh lấy bốn mươi phần trăm lợi nhuận, trong đó mười lăm phần trăm lại nộp về cho cô.
Lương Tiểu Mộng hỏi: "Cậu với cô cậu lợi hại thế, bố cậu chắc cũng là nhân vật lớn nhỉ."
"Lớn." Lâm Khác cười khẩy, "Tối qua còn báo mộng cho tôi, bảo tôi đốt thêm giấy cho ông, để ông còn hiếu kính Diêm Vương với phán quan."
Trác Nhĩ nghe mà giật mình. Bố anh chết rồi?
Bố Lâm Khác làm ăn thất bại, sa vào cờ bạc. Mẹ anh làm tài vụ ở một công ty nước ngoài, có chút quyền hạn, vì muốn bù lỗ cho chồng mà nhất thời hồ đồ biển thủ công quỹ, năm ngoái bị điều tra, lĩnh án mười năm. Bố anh thấy vô vọng, để lại thư tuyệt mệnh cho con trai, mất tích một tuần, thi thể được ngư dân tìm thấy ở kênh ngoại ô.
Chuyện bi thảm đến đâu, kể xong hóa ra chỉ cần ba câu.
Lương Tiêu Mộng thấy Lâm Khác nói nhẹ nhàng, vỗ vai anh: "Thôi, khổ qua đều mọc chung một giàn. Bốn đứa mình gộp lại chẳng được một ông bố ra hồn."
Từ hôm đó, Chu Bích Dã không còn đi trông sòng bạc nữa. Không biết do Lâm Khác âm thầm tố cáo hay đám cờ bạc đổi địa điểm, căn phòng tối tăm ấy từ đó không còn sáng đèn.
Chu Bích Dã chơi bóng rổ khá, Lâm Khác giới thiệu anh ấy làm ngoại binh cho một đơn vị thi đấu bóng rổ cấp thành, một trận ba trăm tệ. Vài trận sau nổi danh, được ông chủ một trung tâm đào tạo bóng rổ trẻ em gọi làm trợ giảng cuối tuần. Cuối cùng, con đường kiếm tiền của anh ấy cũng diễn ra dưới ánh sáng.
Lâm Khác bỗng chốc trở thành quý nhân của cả bọn. Anh không thích nhận công, miệng lạnh lùng mà thực tế, bảo cảm ơn chị Hồng vì bữa lẩu cay đã kéo họ lại với nhau, anh có nguồn lực, họ có tài năng, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Trác Nhĩ ngày đêm cày cuốc kiếm tiền, cuối tháng Tám gom đủ học phí, còn mua cho Trác Hồng một bộ đồ mới. Trác Hồng nhận chiếc váy đẹp, lại nhìn Lâm Khác – thần tài của Trác Nhĩ – cao hơn một bậc.
"Thằng nhóc này có bạn gái chưa?"
"Làm gì ạ?"
"Học cao, lại đẹp trai, bố mẹ không còn... Mẹ thấy nó đối xử với mày khá tốt, cái máy tính mày viết lách là nó lo cho đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!