Chương 29: (Vô Đề)

Trác Hồng thông báo với cả nhà rằng thầy Phương định đưa bà đi du lịch.

Chu Tử Đồng: "Đi đâu thế ạ?"

"Đến miền đất mộng mơ Vân Nam." Trác Hồng vừa nói vừa ngân nga khe khẽ, ánh mắt rạng rỡ đầy mong chờ. Vân Nam là nơi bà ao ước được đến nhất. Bà đã nói từ lâu, trước năm năm mươi tuổi nhất định phải đi xem một lần.

"Đi bao lâu ạ?" Trác Nhĩ hỏi.

"Cỡ mười ngày gì đó."

"Thầy Phương không nói gì với mẹ à?"

"Nói gì cơ?"

Trác Nhĩ cắn môi: "Mẹ, dạo này mẹ thấy vui không?"

"Dĩ nhiên là vui rồi. Nhanh nhanh nhanh, lấy cho mẹ mấy món chống nắng, mũ các kiểu ra đi. Tử Đồng ơi, qua đây giúp mẹ chọn váy với, mẹ đang phân vân mang cái nào nè. Ban đêm bên đó có lạnh không? Có cần mang áo khoác dày không ta?"

"Bà ngoại, bà có thể dẫn con theo không?" Quýt hỏi.

Trác Hồng cầm một chiếc khăn lụa chạy lại, chọc nhẹ vào chóp mũi bé: "Đợi bà về rồi dẫn con lên núi hái quả, ngắm hoàng hôn nhé. Bà đi trước hưởng tuần trăng mật, dắt con đi thì bất tiện lắm."

"Vậy bà về sớm nha, con sẽ nhớ bà đó."

Trác Nhĩ cảm thấy bất an trong lòng, lén thêm WeChat của thầy Phương, định nói chuyện rõ ràng trước. Lúc đó thầy đang trên đường tới Nghê Thành, Lâm Khác bảo vậy thì tiện, ra ga đón luôn rồi nói chuyện cho rõ.

Thầy Phương mặc đồ du lịch đầy đủ, trông có vẻ thật sự nghiêm túc với chuyến đi này. Nhưng ánh mắt lại không thể giấu được điều gì, ông là người trung thực, không giỏi che giấu cảm xúc. Rõ ràng ông định dùng một chuyến đi đẹp đẽ để kết thúc mối quan hệ này. Trước mặt hai đứa nhỏ, sự buồn bã của ông không chút che đậy.

"Vậy tức là thầy đứng về phía con trai thầy đúng không?" Trác Nhĩ dựa vào lưng ghế xe, cảm giác bất lực trong lòng dâng lên từng đợt.

Mọi người đều nghĩ thầy Phương là người tốt, một người đàn ông hiếm hoi mà chị Hồng yêu thật lòng và cũng được người nhà chấp nhận. Lần đầu tiên Trác Nhĩ cảm thấy già hơn mười tuổi thì sao chứ? Thầy Phương không phải loại cộc cằn thô lỗ như Từ Quang, cũng không phải kiểu keo kiệt sợ tốn kém như đám thanh niên ngoài xã hội chỉ muốn bám víu vào mẹ cô.

Ông ấy là người có cảm xúc ổn định, có thể dẫn dắt Trác Hồng sống tích cực. Ông ấy có đầu óc rộng mở, có thể bao dung mọi gai góc nơi bà. Ông đối xử với tụi nhỏ rất tử tế. Ông có thể ngồi cả ngày lắp nhà mô hình với Quýt, kể chuyện cho cô bé nghe suốt cả buổi.

Thầy Phương trầm giọng nói với Trác Nhĩ và Lâm Khác: "Tôi sẽ nói rõ ràng với cô Hồng. Các cháu cứ yên tâm."

Trác Nhĩ đưa mẹ đi mua kính râm. Trác Hồng đang vui vẻ thử từng cái thì cô đột nhiên buột miệng: "Dạo này thời tiết không tốt lắm mẹ ạ. Hay để sau hẵng đi?"

"Làm gì có, mẹ tra rồi, nắng to cả tuần đó. Không nắng thì mua kính râm làm gì."

"Dạo này con hơi mệt, Tử Đồng cũng có việc riêng phải lo. Hay mẹ đừng đi nữa, ở lại với thầy Phương trông Quýt giúp con đi."

"Con làm sao đấy? Không thấy mẹ sống vui nổi à? Từ lúc Quýt nghỉ hè tới giờ, mẹ trông nó biết bao nhiêu ngày rồi? Đợi mẹ về thì hai người còn định đi du lịch nước ngoài, lúc đó chẳng phải lại ném con bé cho mẹ? Mẹ nghỉ ngơi chút thì sao? Chỉ cho các người đi trăng mật, còn mẹ thì không được chắc?"

"Con chỉ sợ mẹ đi xa không an toàn thôi mà."

"Mẹ đây đi ngang dọc khắp nơi bao nhiêu năm rồi, ra ngoài ăn thiệt bao giờ chưa? Thầy Phương nhà con cũng tử tế, hiểu chuyện, có gì mà con không yên tâm?"

Khuyên không nổi, càng nói càng thấy mình như một đứa con gái tồi tệ. Thế là Trác Nhĩ không khuyên nữa, đổi giọng 180 độ, ủng hộ mạnh mẽ, mua cho chị Hồng ba cặp kính, hai chiếc váy và một sợi dây chuyền.

Tối đó, Lâm Khác nói: "Nếu em không yên tâm, tụi mình lén theo dõi đi. Dù sao cũng chưa từng đến Vân Nam mà."

"Anh dạo này không bận hả? Bên anh gọi vốn thế nào rồi?"

"Chuyện đó có người lo rồi. Em không thấy dạo này anh dừng lại rồi à?"

"Dừng lại là sao?"

"Nếu anh cứ quay như chong chóng nữa, nhà này sẽ không trụ được. Việc em phải lo mỗi ngày nhiều thật sự, còn hơn cả khởi nghiệp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!