Chương 28: (Vô Đề)

Sau khi phỏng vấn vài công ty, Trác Nhĩ nhận được hai lời mời làm việc, nhưng chẳng vị trí nào khiến cô thật sự hài lòng. Lúc HR gọi điện trao đổi, cô đã nói rõ là không chấp nhận điều chuyển công việc, vậy mà phía bên kia vẫn làm theo ý mình. Chỉ thế thôi cũng đủ thấy công ty này không chuyên nghiệp.

Tìm việc thì không khó, nhưng tìm được công việc mình thích mới khó. Giờ cô không còn phải lo cơm áo gạo tiền, có thể đủng đỉnh lựa chọn. Cô nghĩ, nếu thật sự không kiếm được công việc vừa ý thì thôi. Ý nghĩa của cuộc sống và giá trị bản thân, chẳng phải vẫn là do chính mình định nghĩa hay sao?

Nữ hiệp Trác Bất Phàm làm lão đại giang hồ dựa vào tuyệt kỹ và chính khí, còn Trác Nhĩ làm một con cá mặn thong dong tự tại thì dựa vào sự tự thỏa hiệp và lòng can đảm tự ban cho mình.

Dù là thành danh rạng rỡ hay sống đời bình dị, đều chẳng dễ dàng gì, cớ gì phải phân cao thấp.

Hôm đó, đang trên đường tới buổi phỏng vấn công ty mới, Trác Nhĩ nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Đầu dây bên kia xưng họ Phương.

Con trai thầy Phương có giọng nói rất có khí chất, cách nói chuyện cũng lễ độ. Sau màn chào hỏi đúng mực, anh ta thẳng thừng nói: anh ta không phản đối bố mình có bạn gái, nhưng kiên quyết không đồng ý chuyện thầy Phương và Trác Hồng đăng ký kết hôn.

"Vì sao?"

"Dì Trác là người tốt, tôi không có ý kiến gì với dì cả. Việc phản đối chuyện kết hôn này là quyền của tôi với tư cách con cái, còn lý do, tạm thời tôi không muốn giải thích."

"Anh đã nói rõ với thầy Phương chưa?"

"Ông ấy biết rồi."

"Thế gọi cho tôi là có ý gì?"

"Dì Trác có lẽ vẫn chưa biết. Có thể bố tôi ngại nói thẳng với dì ấy. Cô Trác, lúc cô khuyên dì, cứ coi tôi là kẻ xấu cũng được. Tôi không muốn bố tôi phải khó xử trước mặt dì Trác."

"Anh..." Bảo cô đi truyền lời hả?

"Cảm ơn, tạm biệt."

Trác Nhĩ đứng trong đại sảnh điều hòa mát lạnh, tim đập thình thịch. Đây là AI nhân tạo à? Giọng điệu rập khuôn, vô cảm. Còn cái câu "tạm thời không muốn giải thích" nữa chứ... Có bản lĩnh thì nói cho rõ ràng luôn đi.

Chiều hôm đó buổi phỏng vấn cũng chẳng mấy suôn sẻ. Nhà tuyển dụng nghe nói cô từng sống ở Mỹ hai năm, liền hỏi trình độ tiếng Anh của cô thế nào, có muốn chuyển sang vị trí trợ lý không, bảo sếp đang cần một thư ký giỏi giao tiếp.

Cô đương nhiên không muốn. Phục vụ mấy ông trung niên bụng bia bên ngoài chẳng bằng hầu hạ luật sư nhà mình.

Không thuận lợi, Trác Nhĩ tiện đường ghé qua công ty của Lâm Khác. Anh đang họp, lễ tân bảo cô vào phòng anh đợi. Vừa bước vào cô đã nghe có người xì xào bàn tán về mình, do dự một hồi, cô xuống quán cà phê tầng dưới.

Lâm Khác nhắn tin: Sao em đi rồi?

Trác Nhĩ: Thấy hơi ngại.

Lâm Khác: Đợi anh mười phút.

Trác Nhĩ: Không vội.

Trác Nhĩ không uống cà phê, gọi một ly đá vải theo mùa. Cô phân vân có nên gọi thêm ly Americano cho Lâm Khác không, lại sợ anh đã uống ở văn phòng rồi.

Tâm trạng lộn xộn. Một năm qua, hình như họ chưa từng hẹn gặp nhau ở quán cà phê vào khung giờ này.

Trong show hẹn hò, các đôi nam nữ thanh tú luôn gặp nhau ở nơi lãng mạn. Họ thường yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô gái nào cũng mặc váy không một nếp nhăn, bạn nam thì lịch thiệp đúng mực.

Dù chỉ là dàn dựng, nhưng sự lãng mạn của tình yêu vẫn luôn cần được nâng niu. Dù khung cảnh không đủ hoàn hảo, thì cảm xúc vẫn phải chỉn chu.

Lúc rung động, góc độ khuôn mặt, độ cong môi, ánh mắt, tất cả đều sống động, từng chi tiết nhỏ sẽ cho thấy người kia có quan tâm hay không.

Ngay lúc đó, Lâm Khác bước vào quán. Sợ cô chờ lâu, anh bước vội vàng, nép mình tránh nhân viên phục vụ bưng đồ đi ngang, mắt đã dán vào cô, khoé môi vẽ ra một nụ cười rạng rỡ.

Trác Nhĩ chống cằm nhìn cảnh ấy, quần âu áo sơ mi, chỉn chu đẹp trai, đúng chuẩn nam chính show hẹn hò, không hề kém cạnh. Gã này đúng là có vài phần nhan sắc.

"Cười gì đấy?" Lâm Khác liếc qua cổ áo sơ mi của cô. Cô mặc đồ hơi nghiêm túc một chút trông cũng rất hợp. Người cô thứ gì cũng có, tỉ lệ nào cũng hoàn hảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!