Biết tin Trác Nhĩ sắp đưa Quýt về nước, Trác Hồng phấn khích đến mức mỗi ngày gọi điện một lần. Hôm nay hỏi cô cần chuẩn bị gì, mai lại hỏi có cần ra sân bay đón không.
"Bạn trai của mẹ có xe đấy nhé, xe bảy chỗ, rộng rãi cực kỳ luôn." Chị Hồng hớn hở khoe.
"Tiệm làm tóc mà kiếm được nhiều tiền vậy sao?" Trác Nhĩ mỗi lần nghe ba chữ "bạn trai" là mặt lại nhăn ngay tắp lự, "Thôi đi, Quýt còn chưa phân biệt nổi các mối quan hệ, mẹ đừng đưa mấy người lạ đến gặp con bé nữa."
"Mày nói kiểu gì đấy, bạn trai của mẹ chứ có phải người ngoài đâu. Gọi Lâm Khác đến đây cho mẹ video cái coi."
Thời tiết nóng bức, Lâm Khác đang trong kỳ nghỉ ngắn, anh và Quýt đang bày trận chiến súng nước trong phòng tắm. Trẻ con thì đứa nào chả mê nước, Quýt tóc dài vừa ướt là như biến hình thành phiên bản Q girl dễ thương, súng nước là pháp trượng của cô bé, còn bố là trùm cuối cần bị tiêu diệt. Nếu không bị Trác Nhĩ cản, hai bố con có thể quậy nguyên buổi chiều không biết mệt.
Bị Trác Nhĩ gọi ra, Lâm Khác xuất hiện trong khung hình với mái tóc còn ướt nhẹp, lễ phép chào Trác Hồng:
"Chào mẹ, dạo này mẹ gầy đi rồi đấy."
Trác Hồng khựng lại một giây, rồi hét toáng lên gọi tên Trác Nhĩ: "Nghe thấy không! Thằng nhóc này gọi mẹ là 'mẹ' rồi đấy!!"
Trác Nhĩ trợn trắng mắt, véo eo Lâm Khác một cái, thì thầm: "Anh làm cái gì vậy?"
Trác Hồng cười đến không khép được miệng, hỏi Lâm Khác: "Nghe bảo dạo này con hay đi công tác, làm bên nước ngoài công tác có trợ cấp nhiều không? Hay đi nghĩa là cấp bậc cũng không thấp nhỉ? Cuối năm có lên chức không?"
Nghe những lời đó mà đầu Trác Nhĩ ong cả lên, cô bóp vai Lâm Khác: "Gọi mẹ cơ à, tự chịu trận nhé."
Lâm Khác chưa bao giờ coi lời Trác Hồng là chuyện gió thoảng bên tai, luôn nghiêm túc lắng nghe rồi lại nghiêm túc trả lời. Anh bắt đầu giải thích về hệ thống cấp bậc công ty, chế độ phúc lợi và thưởng cuối năm, Trác Hồng nghe không hiểu cơ chế của nước ngoài, anh liền dùng hệ thống trong nước để minh họa.
Trác Hồng không phải người chậm hiểu, nhanh chóng nắm được trọng tâm: "Giờ trước mắt có hai cơ hội đúng không? Một là lên làm phó phòng ở bộ phận hiện tại, hai là chuyển sang chi nhánh làm trưởng phòng?"
Lâm Khác nói đại khái là vậy, nhưng cả hai đều cần thời gian rèn luyện, nếu muốn thăng chức còn phải vượt qua kỳ kiểm tra gắt gao.
"Thế so với làm luật sư, cái nào dễ hơn?"
"Việc nào cũng có khó dễ riêng, cũng có cái hay của nó."
"Lâm Khác, mẹ hỏi nghiêm túc nhé, con bỏ làm luật sư, có hối hận không?"
Trác Nhĩ đang lau tóc cho Quýt trong phòng tắm, lập tức dựng tai nghe mẹ mình chuẩn bị chơi chiêu cảm động. Lâm Khác mãi chưa trả lời, Trác Hồng lại nói tiếp:
"Đàn ông mà, vì gia đình hy sinh là điều nên làm."
"Dạ." Lâm Khác ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng còn một chuyện này, mẹ bắt buộc phải nói với con."
"Dạ mẹ nói đi."
Trác Hồng bỗng hạ thấp giọng, đến mức Trác Nhĩ phải thò đầu ra khỏi phòng tắm mới nghe được loáng thoáng.
Giọng chị Hồng chậm rãi, nhẹ nhàng, như thể sợ Trác Nhĩ nghe thấy: "Lâm Khác à, tình cảm của hai đứa càng ngày càng tốt, đã là vợ chồng hợp pháp rồi thì sau này chắc chắn sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề thực tế, ví dụ như... có sinh thêm con nữa hay không. Cái này thì mẹ không can thiệp, là chuyện của hai đứa. Nhưng mà... Quýt còn nhỏ quá, mẹ không nỡ để con gái mẹ trẻ thế đã thành mẹ hai con. Như thế chẳng phải cả đời bị ràng buộc rồi sao?
Mà mấy đứa cũng đâu nỡ để Quýt còn bé tí đã phải làm chị đúng không..."
"Mẹ, mẹ... chuyện là như này ạ..."
Lâm Khác đang tìm từ để trao đổi nghiêm túc với Trác Hồng thì Trác Nhĩ ba bước gộp thành hai lao đến "hiện trường", trừng mắt nhìn mẹ mình, tóc đỏ môi son, đang ngồi tạo dáng uốn sóng: "Có thiếu tiền mua bao cao su đâu, lời phải nói vẫn sẽ nói. Không sinh nữa. Chuyện này con có thể tự quyết."
Trác Hồng liếc mắt nhìn con gái: "Gắt cái gì? Nói chuyện với mẹ mà thái độ kiểu đấy à? Không sinh thì càng tốt, phụ nữ sinh con là khổ nhất đời. Hồi mẹ sinh mày khổ biết bao nhiêu, trong tháng chẳng ai chăm, trời thì lạnh, bếp núc nguội ngắt còn phải tự xuống nấu ăn."
Khổ nhất đời... Lâm Khác nhẩm lại câu này trong đầu, cảm thán: "Mẹ, mẹ đúng là có học thức. Mẹ vất vả quá. Mẹ yên tâm, Trác Nhĩ sẽ không phải chịu khổ như mẹ đâu. Cả đời này, có Quýt là đủ rồi."
Trác Nhĩ nghe mà thấy sai sai, nhìn chằm chằm Lâm Khác đang khéo miệng ứng biến. Tại sao lại đến bước bàn chuyện có sinh con hay không rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!