Chương 22: (Vô Đề)

Hai kẻ "mù hàng hiệu" không ngờ cái kẹp cà vạt ấy lại khá đắt, cuối cùng Lâm Khác vẫn quyết định trả quà về như cũ. Trác Nhĩ dắt Quýt theo anh ra Phố Tàu chọn ít đặc sản Trung Quốc, định gửi kèm cho vị đồng nghiệp nhiệt tình kia.

"Đào hoa của anh lúc nào cũng nhiều thế à?" Trác Nhĩ buột miệng hỏi.

"Nhiều thì được gì."

"Thoả mãn được hư vinh."

"Hư vinh ăn được không?"

"..."

Quýt nghe người lớn đấu khẩu, liền hỏi: "Chút nữa ăn... ăn gì ạ?"

"Đói rồi hở?"

Quýt xoa cái bụng nhỏ: "Muốn ăn hoành thánh."

"Đợi đến hè, đưa con về ăn hoành thánh bà làm nhé?" Trác Nhĩ thuận miệng nói với Lâm Khác. Cô mới nhận một job outsource, khối lượng lớn, cần gấp, nhưng tiền bồi dưỡng cũng khá. Nếu suôn sẻ nhận được hoa hồng, có thể mua vé máy bay giá rẻ đưa Quýt về nước tiêm bổ sung vắc

-xin.

Lâm Khác biết dạo này Trác Nhĩ thường xuyên thức đêm, ban đầu là vì bản thảo, sau phát hiện viết lách không ra tiền, lại chúi đầu vào mảng copy có thể kiếm được, ngoài ra còn tự học CAD muốn làm vài bản vẽ mô hình.

Anh không thể nói ra câu "Để anh nuôi em" kiểu gia trưởng, Trác Nhĩ theo đuổi bình đẳng, cũng có giá trị bản thân cần thực hiện, anh phải cổ vũ cô sống theo ý mình.

Toàn bộ thu nhập hiện tại của anh cộng lại, chống đỡ được tiền thuê nhà và chi tiêu thường nhật, nhưng rất khó có dư.

Anh không nói với Trác Nhĩ. số tiền chị Mộng và anh Chu để lại cho Quýt, anh chưa động một xu. Gần đây anh hay nhớ đến lời thúc roi của Trác Hồng, phải nỗ lực, phải thăng tiến...

Sếp mới là đầu tàu bộ phận pháp chế rất coi trọng anh, vì anh đủ thông minh, chịu học, cũng đủ liều, phép xử sự của người Trung trong môi trường công sở phức tạp lúc nào cũng hữu dụng.

Anh vững chuyên môn, khéo giao tiếp, vừa có lý trí của một người làm luật, vừa có sự trầm ổn của một người đàn ông đã lập gia đình, lại thêm năng lực thấu cảm và bao dung mạnh, đồng nghiệp ai cũng quý.

Lâm Khác rất tự tin vào bản thân, càng tin tương lai nhà ba người chắc chắn sẽ sáng sủa, nhưng trước mặt Trác Nhĩ, anh không đóng vai diễn giả giấc mơ hay kẻ tự cao tự đại.

Cách họ chung sống xưa nay luôn bình đẳng và ngại khoa trương. "biết gốc biết rễ" tuyệt đối không phải câu khách khí sáo rỗng. Họ từng có quá nhiều lần thật lòng ở cạnh nhau, anh biết Trác Nhĩ chưa từng cần ai che ô cho mình, cũng như Trác Nhĩ biết anh chẳng bao giờ đòi an ủi hay khen ngợi.

Sự ăn ý này đã bền rất lâu, lâu đến mức chỉ cần nhìn đối phương một cái, là biết toan tính nào cần che giấu, ý nhỏ nào cần bảo vệ.

Thấy Lâm Khác im lặng, Trác Nhĩ đổi đề tài: "Mai anh đi công tác đâu ấy nhỉ?"

"Seattle."

"Cái thành phố trong phim của Thang Duy?"

"Ừ." Lâm Khác lại bảo: "Tối có xem phim cùng không?"

"Xem 'Seattle' đó hả?"

"Xem Sắc Giới."

"... Thôi khỏi đi."

"Em xem rồi à? Bản Hong Kong cũng xem rồi?"

"Chưa. Anh định xem... kiểu gì?"

"Còn kiểu gì, xem phim nghệ thuật chứ sao. Em đừng lúc nào cũng nghĩ anh nông cạn dâm tà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!