Chương 2: (Vô Đề)

Mười tám tuổi, Trác Nhĩ vừa ngây ngô bồng bột, vừa thiện lương nhạy cảm, lại ham tiền nhưng cũng trọng nghĩa.

Cô gặp Lương Tiêu Mộng trong một quán KTV. Đó là lần đầu tiên cô đi làm thêm để gom góp tiền học đại học.

Hai mươi tuổi, Lương Tiêu Mộng đã sứt mẻ và từng trải, vừa ngây thơ vừa thực tế. Khi cô ấy gục trên bồn cầu nôn thốc nôn tháo đến trời đất quay cuồng, Trác Nhĩ đưa cho cô ấy một cuộn giấy, một chai nước và một chiếc áo thun sạch.

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tám."

"Nhỏ vậy mà đã đi làm?"

"Muốn kiếm tiền đóng học phí."

Lương Tiêu Mộng cố gượng ngồi dậy, dưới sự giúp đỡ của Trác Nhĩ mà khoác chiếc áo thun ra ngoài chiếc váy hai dây đã lấm bẩn. "307, thêm một suất Toàn Gia Phúc. Cảm ơn nhé em gái."

Toàn Gia Phúc giá 2888 tệ, gồm một chai rượu giả ngoại có bao bì bóng bẩy, một đĩa hoa quả lớn và vài món ăn vặt rẻ tiền. Nếu Trác Nhĩ đi báo đơn, cô sẽ có 288 tệ tiền hoa hồng rơi vào tay.

Cô hiểu ý của Lương Tiêu Mộng, nhưng vẫn nói:

"Chị ạ, tấm lòng em nhận rồi. Nhưng mọi người trong phòng uống cũng nhiều rồi, gọi thêm Toàn Gia Phúc chắc lãng phí."

Lương Tiêu Mộng đưa mắt nhìn Trác Nhĩ từ trên xuống dưới, thấy cô gái này khá thật thà. Cô ấy cong môi cười: "Không sao, mấy gã đàn ông thối kia chẳng thiếu chút tiền đó đâu. Uống không hết thì em cất giùm chị."

Trác Nhĩ đã khuyên rồi, lương tâm xem như không còn cấn cấn, thế là không để lỡ cơ hội kiếm tiền nữa, liền đi báo đơn. Lúc đẩy xe rượu vào, Lương Tiêu Mộng đang cầm điếu thuốc nhảy múa trước micro, mấy gã trung niên say khướt lúc này cũng thôi không động tay động chân nữa.

"Chị, cầm lấy cái này." Trác Nhĩ nhét vào tay Lương Tiêu Mộng một hộp thuốc giải rượu, là thứ cô vừa xin nghỉ đi mua từ hiệu thuốc dưới lầu.

Lương Tiêu Mộng thấy cô bé này khá biết điều, bèn đẩy cô ra ngoài: "Trong này mùi lắm, đừng vào nữa."

Sáu giờ sáng, Trác Nhĩ tan ca. Quản lý khen cô lanh lẹ, tối mai có thể đến làm quen thêm với các loại rượu, phụ đẩy hàng.

Nếu không bán rượu thì mỗi tháng chỉ lấy được 2600 lương cứng. Nếu bán rượu chắc kiếm được tầm bốn ngàn? Học phí với tiền ký túc hơn sáu ngàn...

Trác Nhĩ vừa tính toán vừa đi trên con phố trong ánh bình minh, nghĩ đến 288 tệ vừa kiếm được tối nay, lòng lâng lâng khoái chí.Đêm thứ hai, Trác Nhĩ lại gặp Lương Tiêu Mộng. Lúc giúp đồng nghiệp bưng rượu, cô thấy Lương Tiểu Mộng khoác tay một gã đàn ông mặc vest đi ngang qua. Đồng nghiệp bên cạnh gọi cô ấy là "chị Mộng".

"Chị quen hả?" Trác Nhĩ hỏi.

"Chẳng phải em cũng quen sao?"

"Gặp tối qua rồi."

"Cô ta dạo này hay đến, nói là đi cùng lãnh đạo bàn việc làm ăn, nhưng tôi thấy chỉ là rượu thuê ông chủ gọi tới thôi. Cô ta uống giỏi lắm, hát cũng hay."

"Rượu thuê?"

"Em cũng xinh, nếu biết uống thì cũng làm được."

"Làm cái này chỉ cần uống rượu, hát hò thôi à?"

Đồng nghiệp cười mỉa: "Ngốc ạ, em nghĩ sao?"

Trác Nhĩ ngẩn người tại chỗ. Đồng nghiệp huých vai cô: "Đùa thôi. Em khác bọn tôi mà, em là tân sinh viên đại học, tương lai rộng mở."

Hơn mười hai giờ, Lương Tiêu Mộng uống kha khá, ra hành lang hóng gió. Thấy cô ấy không say, Trác Nhĩ đưa một cốc nước chanh.

"Thích chị hả? Ngày nào cũng dòm ngó." Lương Tiêu Mộng phả khói thuốc vào mặt Trác Nhĩ.

Trác Nhĩ ho khan vài tiếng, hỏi: "Chị, chị bao nhiêu tuổi rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!