Chương 18: (Vô Đề)

Trác Nhĩ mang laptop ra thư viện viết bản thảo. Một giờ trôi qua, cô gõ được ba dòng. Một câu về thời tiết, một câu về địa điểm, một câu về tâm trạng nữ chính.

Cô thật sự không có cảm hứng, bèn chọc biên tập hỏi dạo này đề tài nào hot. Biên tập nói hoặc ngược chết hoặc ngọt chết. Thứ lỗi cô bất tài, cô vốn không biết "ngọt" là gì, còn "ngược" thì...

Cô hỏi trong truyện ngược có thể không cho ai chết được không, cô thật sự không cách nào miêu tả cái chết. Biên tập bảo đương nhiên được, vậy thì để nam nữ chính yêu đến chết đi sống lại nhưng không thể ở bên nhau.

Ngoài cái chết ra, còn nguyên nhân nào có thể trở thành chướng ngại của tình yêu chân chính?

Trác Nhĩ bỗng lóe lên ý tưởng, chẳng phải chính cô là cái chướng ngại sống đó sao. Cô không mọc nổi tơ tình để làm nữ chính, nhưng có thể làm nữ phụ ác độc mà.

Nghe xong đề cương, biên tập hỏi: nam chính đối với nữ phụ là cảm giác gì?

Trác Nhĩ: chắc là không có cảm giác đâu, cùng lắm là có chút xung động sinh lý.

Biên tập: thế thì không ngược nữa rồi, nam chính vẫn có động cơ vì nữ chính mà không tiếc mọi thứ vứt bỏ nữ phụ, mâu thuẫn xung đột không được thành lập. Thôi cô còn chẳng bằng dựng một Hà Thư Hoàn đi.

Trác Nhĩ: giá trị quan hình như không đúng lắm.

Biên tập nhức đầu: văn phong của cô thật sự rất ổn, nhưng cô đúng là không chịu "khai khiếu". Nếu cô thật sự muốn kiếm tiền, có thể cân nhắc làm viết thuê, chỗ tôi có rất nhiều template và đề cương chi tiết.

Trác Nhĩ gập laptop lại, giữa thư viện rộng mênh mông bật ra một tiếng thở dài mất mát. Chỉnh lại tâm trạng, cô đi lượn khắp các diễn đàn viết lách, phát hiện rất nhiều tác giả kỳ thực chẳng có kinh nghiệm yêu đương, vậy mà vẫn viết ra được câu chuyện sinh động như thường.

Cô thất vọng nghĩ có lẽ mình thật sự không có thiên phú viết lách.

Trần Ngạo bước vào tòa nhà chung cư thì gặp thoáng qua Trác Nhĩ đang vội vã ra ngoài. Cô ấy từng xem ảnh Trác Nhĩ trong máy tính của Lâm Khác, là một cô gái có nước da mịn, dáng dẻ thon thả, khiến người ta nhìn một lần là khó quên.

Lâm Khác mở cửa thấy Trần Ngạo thì giật mình, cô nàng đi nhuộm da nâu, tập cho rắn rỏi, khác hẳn cô "Đại mỹ nữ Bắc Kinh" da trắng dáng đẹp trước kia.

"Thất tình à?" Anh nhìn từ trên xuống dưới cô bạn học năm nào mà không trang điểm thì sống chết không ra khỏi cửa, rồi gọi Quýt: "Bé con qua đây nào, bạn của daddy tới rồi."

"Ây da, cục cưng này, không được gọi là dì, phải gọi là chị nha." Trần Ngạo một tay bế Quýt lên, hôn chụt một cái lên má bé, hạ giọng thì thào với Lâm Khác: "Nói đi, bé con đáng yêu này từ đâu bế về, chắc chắn không phải giống của cậu."

Lâm Khác nhún vai, việc này đâu phải hai ba câu là nói rõ. May mà Trần Ngạo là "thần nhân", anh mới kể cái mở đầu, cô ấy đã đoán trúng cái kết.

"Lúc tôi lên thấy vợ cậu, cô ấy có phải mập hơn chút không?"

"Ừ, ăn uống theo cảm xúc. Nhưng dạo này khá hơn nhiều."

"Cậu chẳng phải thích con gái có chút đẫy đà à." Trần Ngạo cười: "Cảm giác có vợ con, chăn ấm nệm êm thế nào?"

"Chắc chắn không giống cậu tưởng."

"Cũng phải, kinh nghiệm đời cậu viết thành chuyện cũng dư."

Quýt là cái máy tám chuyện mini, lần đầu ở nhà thấy người ngoài Gloria và bà hàng xóm, bé phấn khích khoe cho Trần Ngạo đủ thứ đồ chơi.

"Bé ngoan, mommy đâu rồi?" Trần Ngạo hỏi Quýt.

"Cô ấy 'ra chư' mua đồ 'ngon ngọt' cho con." (bé nói ngọng)

Trần Ngạo xoa xoa má bánh bao của bé, quay sang nói với Lâm Khác: "Con gái cậu nói giọng miền Nam nha."

"Trẻ con không phải đều thế à?"

"Trẻ con miền Bắc bên tôi thì không. Chắc là giống vợ cậu rồi."

"Bé giống mẹ ruột nó." Vợ anh đâu có kiểu mềm mềm ngọt ngào như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!