Trác Nhĩ và Quýt vừa bay tới San Francisco, việc đầu tiên là giúp Lâm Khác mở cả chục món đồ trẻ em to nhỏ bày kín phòng khách trong căn hộ mới thuê của anh.
Quýt còn ngơ ngác, chưa có khái niệm gì về môi trường mới. Bé thấy ngồi máy bay quá lâu nên hơi mệt, bò lên chiếc sofa trẻ em hình ngựa vằn Lâm Khác chuẩn bị sẵn cho mình, rồi hỏi sau này có phải ngày nào cũng được gặp chú không.
Bé còn hỏi họ, nước Mỹ có phải cách Bắc Kinh rất gần không. Vì cô nhỏ đã đi Bắc Kinh rồi, bà nói Bắc Kinh cách Nghê Thành khá xa, nước Mỹ cũng khá xa, thế nên theo hiểu biết của bé, biết đâu nước Mỹ lại gần Bắc Kinh.
Hai người thay phiên giải đáp vô vàn câu hỏi của Quýt, não bộ phải chạy theo lộ trình nhảy cóc của một ấu tể. Thấy chú mở được một đống đồ chơi mua cho mình, Quýt im bặt, chồm tới, quàng cổ hôn Lâm Khác một cái.
"Bé ngoan, sau này sống với chú, để chú chăm con nhé?"
Quýt gật đầu, lại chạy qua hôn Trác Nhĩ một cái: "Còn phải có dì nữa."
Lâm Khác đã tranh thủ lúc rảnh dọn dẹp được khá nhiều, nhưng nhà mới chuyển, lại đón thêm hai người, thật sự vẫn còn quá nhiều thứ phải sắp xếp, phải vào nề nếp.
Đúng lúc đang lệch múi giờ, Trác Nhĩ không kêu mệt câu nào mà dọn dẹp tới nửa đêm.
Cũng đang lệch múi giờ nên Quýt chạm ngưỡng chịu đựng trước. Gần hai rưỡi sáng, vừa dụi mắt vừa theo phản xạ đòi mẹ, Trác Nhĩ ôm bé, học theo mấy câu dỗ dành thường ngày của Trác Hồng để ru, chưa bao lâu, bé con lại khóc đòi bà.
Cuối cùng Trác Nhĩ và Lâm Khác mỗi người ngồi một bên giường nhỏ, không biết kể bao nhiêu chuyện, nói bao nhiêu lời an ủi, cô bé chưa đầy ba tuổi mới chịu khép mắt.
Trời vừa tờ mờ sáng, Trác Nhĩ tắm xong, trải tấm đệm nằm cạnh giường Quýt rồi lăn ra ngủ. Căn phòng này còn chưa dọn xong, nhưng cả hai đều đã kiệt sức.
Lâm Khác nói Quýt mới tới sẽ chưa quen, Trác Nhĩ ngủ với bé một mình thì quá vất vả, nên bàn với cô mỗi người thay nhau kèm một đêm.
Những ngày đầu lúc nào cũng khó khăn, khác biệt giữa thỉnh thoảng trông trẻ và trông trẻ cả ngày là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Dù trẻ đến mấy thì sức cũng có hạn, mà mấu chốt khó nhất lại không nằm ở việc chăm một "baby" hệ ngôn ngữ còn chưa hoàn thiện, mà là cảm giác vô cùng không thích ứng với sự chuyển đổi thân phận của chính mình.
Bao quanh Trác Nhĩ không còn là những bản kế hoạch và tổng kết công việc viết hoài không hết, lại càng không phải nỗi âu lo ôn thi và tương lai phía trước. Cô thậm chí chẳng có dư dả thời gian để nghĩ xem phải đối mặt với sự không thích ứng này như thế nào. Cô không ngơi tay: cùng Quýt xem sách tranh, chơi đồ chơi, ru ngủ, pha sữa, khử trùng đồ chơi và bình sữa.
Đợi Quýt ngủ rồi, cơ bản cô cũng rơi vào trạng thái "đơ máy".
Tình hình này kéo dài một tuần, Lâm Khác xin làm việc tại nhà, bắt đầu gánh một phần trọng trách trông trẻ. Việc nhà dọn dẹp và dạy Quýt tiếng Anh trở thành trọng tâm công việc của anh.
Trác Nhĩ không mở miệng nói lời cảm ơn, mà Lâm Khác cũng chẳng cho cô cơ hội ấy. Họ quá thân, quá hiểu tính nhau, khái niệm "hợp tác cùng thắng" đã ăn sâu vào cả hai từ hồi còn cùng nhau kiếm tiền.
Một ngày nọ, Quýt ăn xong bánh trứng rau củ Trác Nhĩ rán, giơ ngón cái, bật ra một câu "delicious". Lâm Khác và Trác Nhĩ nhìn nhau, đồng loạt vỗ tay.
Họ chợt nhận ra, khi thời gian của một con người bị những vụn vặt đời thường lấp đầy, dường như thật sự chẳng còn sức đâu mà buồn thương chuyện đã qua. Chức năng tự phục hồi của họ có lẽ cũng có thể mạnh mẽ như năng lực học ngôn ngữ của đứa trẻ ba tuổi vậy.
Quýt ngủ rồi, Trác Nhĩ trải thêm một chiếc chăn trên chiếc giường người lớn trong phòng trẻ. Vài hôm nay San Francisco tụt nhiệt bất ngờ, tối nay tới lượt Lâm Khác ở đây canh con.
"Em có mệt không?" Câu này Lâm Khác vẫn thường hỏi Trác Nhĩ.
Trác Nhĩ vẫn chưa bước ra khỏi trạng thái tê dại của mình, cảm thấy mệt mỏi là chuyện tốt. Cô thật lòng muốn chăm Quýt.
Cô lắc đầu, rồi hỏi Lâm Khác: "Thời gian làm việc của anh bị ép ngắn dần, thật sự sẽ không ảnh hưởng tới đường tiến thân của anh à?"
"Cũng ổn."
"Em nghe thấy sếp anh gọi điện cho anh đấy." Cụ thể nói gì cô không nghe rõ lắm, nhưng giọng điệu và thái độ thì cô phân biệt rành rọt. Sếp anh chẳng hài lòng chút nào với tình trạng hiện tại của anh.
Cô còn nghe thấy mấy chữ "little ones", sếp nhắc anh rằng có khi vì đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này mà mất việc.
Lâm Khác cười: "Ghê nha, khả năng nghe tiến bộ dữ."
Trác Nhĩ nhún vai.
Lâm Khác bẻ lái chủ đề: "Hiếm khi con bé ngủ sớm, tụi mình coi một bộ phim đi, lâu lắm rồi chưa xem."
Khoảng thời gian "bố mẹ tập sự" cùng nhau chăm con vừa tất bật vừa đủ đầy, nhưng gần như chẳng có thời gian riêng tư, mỗi người cũng mất đi cơ hội phát triển sở thích cá nhân và thư giãn giải trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!