Thấy vành mắt Trác Hồng đỏ hoe, bé Quýt ôm cổ bà an ủi: "Không sao đâu, qua hết rồi ạ."
Trác Hồng nhéo má Quýt: "Con nhóc này, gan to thật, học ở dì nhỏ chứ gì."
"Dì bảo trời có sập thì cũng có người cao chống, bố con cao mà, để bố chống."
Lâm Khác đúng là gánh nổi, nhưng Trác Nhĩ cũng giơ hai tay lên cao, dốc hết sức mình che cho Quýt một khoảng trời trong.
Trác Hồng chợt nhớ ra giấy chứng nhận kết hôn của hai đứa còn để ở chỗ mình, bèn lục từ trong tủ ra đưa cho Quýt xem: "Nè, lúc đó còn trẻ quá, chỉ là không được tươi tắn cho lắm."
Ảnh chụp trên giấy chứng nhận thật sự không đẹp, hai người chẳng có chút thần khí nào, nụ cười gượng gạo là do thợ ảnh yêu cầu, cũng không như những cặp mới cưới khác mà chọn hai bộ đồ đôi cho ra hồn.
"Dì nhỏ lúc đó gầy quá trời."
"Sau này thì mập ra, mà thật ra mập chút trông lại đẹp."
"Giờ tối nào dì nhỏ cũng ăn vặt, cóc khô cay, khoai tây chiên, còn mê uống nước có ga nữa."
"Bảo sao dạo này mặt tròn ra chút." Trác Hồng trầm ngâm, hỏi Quýt: "Vậy con thấy tâm trạng dì nhỏ dạo này thế nào?"
"Cũng ổn mà, trừ chuyện giận bố."
"Giận dỗi âm ỉ à?"
Quýt lắc đầu.
Trác Hồng thấy hơi bất an. Nhớ lại lần trước Trác Nhĩ mập lên, chính là trước khi bị Lâm Khác đưa sang Mỹ.
Sau khi Lâm Khác và Trác Nhĩ lĩnh xong giấy, quyền giám hộ của Quýt cũng đã an bài. Trác Hồng đuổi cậu trai sắp bỏ bê việc học là Lâm Khác về Mỹ, bắt anh nghiêm túc tốt nghiệp rồi tìm một công việc đàng hoàng, nói chuyện sau đợi Chu Tử Đồng thi xong đại học rồi hãy ngồi lại thương lượng. Ngày tháng dẫu sao cũng phải sống cho tử tế.
Trác Nhĩ rơi vào một trạng thái vừa bình lặng vừa tê dại. Cô vẫn đi làm nghiêm túc nhưng không còn khí thế, tối nào cũng bày tài liệu ôn thi công chức chỉnh tề trên bàn, vậy mà có thể ngồi ngẩn ra đến tận sáng.
Trong các buổi họp nhóm cô im lặng ít nói, chỉ viết được những đề án tầm thường nhất, tổ trưởng dần không trọng dụng nữa, chẳng bao lâu thì điều cô sang làm hành chính.
Công việc sau khi chuyển ban thì nhàn hơn, cô bắt đầu học nấu ăn, tối nào cũng kho nấu đầy ắp món mặn, trưa hôm sau đúng giờ mang tới trường cho Chu Tử Đồng, bồi bổ dinh dưỡng cho em.
Trác Hồng bảo cô ôn luyện cho tốt để thi công chức, còn cô thì bưng một mâm chân gà cổ vịt ngâm sốt theo bí quyết của Lương Tiêu Mộng, ngồi trước tivi gặm suốt cả tối.
Từ nhỏ vốn chẳng thích ăn vặt, vậy mà cô bắt đầu vô độ nhét đủ loại đồ ăn giòn, nước có ga và sô
-cô
-la vào miệng.
Chu Tử Đồng vốn rất ít ngày nghỉ, cứ cách một thời gian lại hỏi, chị có phải mập lên rồi không.
Cao 1m70, từ 45 cân lên 50 cân, trông còn đẹp, đến hơn 50 cân vẫn không lộ mập, lên 55 cân vẫn khá cân đối.
Cuối cùng, chạm mốc 60 cân, Trác Hồng giật mình, chỉ ba tháng ngắn ngủi mà tăng tới 15 cân.
Một hôm Lâm Khác gọi video để xem Quýt, Trác Hồng liền kéo Trác Nhĩ mặt tròn, người rất hiếm khi chịu vào khung hình, lại trước ống kính: "Lâm Khác, vợ con ăn ra thế này rồi, con có định quản không đây?"
—
Việc đầu tiên Lâm Khác làm sau khi đặt chân về nước là dẫn Trác Nhĩ đi bệnh viện khám tổng quát. Mục đầu tiên trả về kết quả, cô đã bị viêm dạ dày bề mặt và loét dạ dày.
Trác Nhĩ chẳng lấy làm chuyện to tát, đứng trong đại sảnh chen chúc người, cầm tờ kết quả quạt mát cho mình, rồi sai Lâm Khác đi mua cho cô một cây kem sô
-cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!