Hai cô nhóc làm xong thủ công, mẹ của Tống Tịch Ngữ đặt bàn ở nhà hàng, nhất quyết mời Trác Nhĩ và Quýt ăn cơm. Chị ấy cứ nhấn mạnh là đáng lẽ phải cảm ơn Quýt đã chăm sóc Tịch Ngữ ở trường từ lâu rồi.
"Chị khách sáo quá, bọn trẻ ở trường giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà."
"Không khách sáo, không khách sáo, tôi sớm đã muốn kết bạn với cô rồi, chỉ là trước đây bận quá."
Với chuyện kết bạn cùng phụ huynh mầm non, Trác Nhĩ luôn giữ cảnh giác. Cô không thích nói về quan điểm nuôi dạy con, càng không thích nói về chồng mình. Đối phương gặp phải một bà mẹ "kỳ quặc" như vậy, đi lại vài lần là cảm nhận được sự kiêu ngạo của cô, sau khi xa cách rồi mà gặp lại thì chỉ càng thêm gượng gạo.
Mà cô vốn dĩ cũng không thích kết bạn.
"Ông nội và ba của Tịch Ngữ đều nóng tính, bà nội thì mềm mỏng, nhẫn nhịn. Tôi trước đây suốt ngày đi công tác nước ngoài, đến khi phát hiện tính cách Tịch Ngữ bị họ ảnh hưởng thì con bé đã sắp học xong mầm non rồi..."
Trác Nhĩ nghe chăm chú, nhưng thấy đối phương không cần thiết phải kể những chuyện này, dù gì đây mới là lần đầu gặp mặt.
"Mẹ của Bất Phàm, tính cách của Bất Phàm tốt ghê á, vợ chồng các người chắc tình cảm hoà hợp lắm nhỉ."
"... Tạm tạm."
"Tôi định ly hôn với ba của Tịch Ngữ, mong Tịch Ngữ sẽ hiểu cho tôi."
"Nó sẽ hiểu thôi."
"Mẹ của Bất Phàm này, cô bị chứng sợ xã hội à?" Dường như nói gì cô cũng rất điềm tĩnh.
"Cũng thường thôi." Trác Nhĩ cười, "Gọi tên tôi là được, WeChat tôi để tên thật."
"Tôi mới để ý, Bất Phàm theo họ cô."
"Đúng vậy."
"Chắc tôi lớn tuổi hơn cô, tôi ba mươi hai."
"Tôi hai mươi bảy."
"Hai mươi bảy? Trẻ quá, tôi còn tưởng mình sinh con đã sớm rồi, hoá ra cô còn sớm hơn tôi."
Gặp kiểu câu này, Trác Nhĩ thường chỉ cười khì một cái.
"Cô là mẹ toàn thời gian trông con à?"
"Coi như vậy."
"Bố mẹ chồng không đỡ đần à?"
"Mẹ tôi thỉnh thoảng giúp, bố nó rảnh thì cũng trông."
"Tốt quá rồi."
Thông tin cá nhân nói xong, gần như chẳng còn chuyện gì để nói. Trác Nhĩ hy vọng đối phương rút điện thoại ra nghịch, để cô còn mở một ván game. Nhưng chị này cứ ngồi thẳng đơ, trông y như giám khảo phỏng vấn chuyên nghiệp.
"Chị làm nhân sự à?" Trác Nhĩ tò mò hỏi.
"Cô nhạy thật, tôi làm HR ở công ty nước ngoài."
Trác Nhĩ đang tính tìm việc, tuy không định vào ngoại doanh, nhưng quen một HR thì chẳng bao giờ là chuyện xấu. Rốt cuộc cũng có cớ để "mở máy nói chuyện".
—
Lâm Khác đợi hai mẹ con ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại, Trác Nhĩ một mình lên xe, nói Quýt đã bị Trác Hồng đưa đi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!