Người vừa rộng rãi bảo Trác Nhĩ cứ việc nêu điều kiện ly hôn – Lâm Khác – đứng chễm chệ trước mặt cô, nhìn từ trên xuống, như một nam người mẫu trong tủ kính trung tâm thương mại bỗng dưng sống dậy.
Trác Nhĩ cũng đứng lên, cô không cao bằng anh, khí thế dĩ nhiên kém hơn. Thế là cô cúi người moi từ giỏ đồ lặt vặt ra một chiếc kẹp tóc "cá mập", làm bộ điềm nhiên mà cài lại tóc: "Đừng kích động, anh ngồi xuống trước đi."
Ánh mắt Lâm Khác nhìn cô như lửa phóng vào băng vạn năm.
Trác Nhĩ ngồi co chân, ngón tay mân mê mấy sợi tóc mái trước trán, nhưng giọng lại rất nghiêm túc: "Do em tin thật. Vốn dĩ em cũng đâu tính là vợ anh. Đã ly hôn khó như vậy thì thôi gác lại đã."
"Ý em là gì?" Lâm Khác nghi cô đang chơi chữ.
"Chẳng có ý gì. Em lười, lại ki bo. Nghĩ kỹ thấy chi phí quá cao, cái giá quá đắt, xem ra không đáng." Trác Nhĩ mỉm cười lẳng lơ. "Thôi, tạm sống chung vậy."
Nói xong, cô rời "bàn đàm phán".
"Đứng lại."
"Em đi gội đầu đây. Đừng làm phiền. Ồn nữa là em quệt dầu lên mặt anh đấy."
Đi gội đầu, Trác Nhĩ chốt trái cửa phòng tắm. Lâm Khác bật cười lạnh: dù có muốn "chơi trò ướt át" thì anh cũng sẽ đợi đến khi cô gội sạch đầu đã.
Anh bật loa, phát một bài của ban nhạc rock. Anh thích bản diễn trên show âm nhạc hơn, đó là chương trình cuối cùng hai người cày cùng nhau trước khi rời Seattle.
Năm đó anh có cơ hội về nước khởi nghiệp, Trác Nhĩ rốt cuộc cũng bắt đầu nhớ Nghê Thành. Quýt gần tròn năm tuổi, hễ nghe câu hát "anh buộc phải đi làm, trong một góc của toà nhà" là lại liếc bố mẹ rồi ngân nga theo giọng ca chính trên tivi.
Trác Nhĩ đầu còn ướt bước ra khỏi phòng tắm đúng lúc bài hát vang đến câu "mối tình khắc cốt ghi tâm ấy, toàn mang đến cho tôi tổn thương". Cô liếc Lâm Khác một cái, anh đang cúi người nhặt những mảnh ghép tranh của Quýt.
Cô chợt nhớ ra hình như anh vẫn chưa ăn tối.
"Trên bàn còn cái burger đấy." Cô đảo mắt khắp nơi tìm máy sấy tóc mà không tài nào nhớ nổi lần trước sấy xong mình cất đâu.
Lâm Khác lật từ thùng đồ chơi của Quýt ra cái máy sấy của cô, quẳng lên sofa.
Trác Nhĩ mang máy sấy vào phòng ngủ chính, ngồi trước bàn trang điểm rồi lại phát bệnh lười, chẳng muốn sấy nữa, kéo mấy tờ khăn giấy chấm khô phần đuôi tóc, sau đó úp mặt xuống giường bắt đầu chơi game.
Cửa khép hờ. Ánh mắt Lâm Khác rút khỏi đôi chân của Trác Nhĩ, anh lại leng keng dọn dẹp. Xong xuôi, anh vào phòng ngủ chính lấy đồ đi tắm, thấy trên đồ ngủ của Trác Nhĩ còn hằn vết áo lót.
"Tối nay anh ngủ đâu?" Anh cố ý hỏi người phụ nữ lạnh lùng đang có đề phòng với mình đang nằm trên giường kia.
Trác Nhĩ mải mê game, không đáp.
"Đồ ngủ của anh đâu?" Anh lật tung tủ quần áo vẫn không thấy.
Trác Nhĩ như con sâu đo bò đến mép tủ, từ mấy chiếc hoodie của mình lôi ra một bộ đồ ngủ nam.
"Sạch không?" Lâm Khác hỏi.
"Trước khi anh đi đã mặc lần nào chưa? Tự ngửi đi." Dạo trước Trác Nhĩ đã giặt phơi thu dọn đồ mùa xuân, còn bộ này có lẫn vào giặt chung hay không thì cô không nhớ.
Lâm Khác xác nhận là sạch, nhưng mở ra lại là đồ ngủ tay dài. Thế là anh chỉ cầm quần ngủ, người thì mặc mỗi chiếc q**n l*t rồi đi ra.
Sữa tắm nam bị đặt lên tầng cao nhất của kệ, dầu gội thì mất tăm, anh đành dùng đồ của Trác Nhĩ. Anh đi công tác nửa tháng, về thì ở khách sạn gần công ty nhất. Tuần trước, Quýt ngửi tóc anh bảo không thơm bằng ở nhà. Anh nói đợi mẹ bé gọi thì anh sẽ về, kết quả là Trác Nhĩ chẳng liên lạc với anh lấy một lần.
Vừa khi Trác Nhĩ tắt bếp, Lâm Khác đã c** tr*n từ phòng tắm bước ra. Giữa hai người không có gì che chắn, cô buộc phải nhìn anh vài giây.
Có vẻ anh đi tập rồi, cơ bụng thêm được hai múi, đường nét cánh tay cũng sắc hơn. Xem ra dạo này đời độc thân của anh khá ổn.
"Em đang làm gì?" Lâm Khác thấy Trác Nhĩ múc đồ trong nồi ra.
"Đói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!